古诗词

安分歌

白玉蟾

神仙底事君知否,君若知兮求不苟。shén xiān dǐ shì jūn zhī fǒu,jūn ruò zhī xī qiú bù gǒu。
先且回头自揣量,须量瞒心方开口。xiān qiě huí tóu zì chuāi liàng,xū liàng mán xīn fāng kāi kǒu。
神仙有术非不传,也要侬家有夙缘。shén xiān yǒu shù fēi bù chuán,yě yào nóng jiā yǒu sù yuán。
若也人人皆会得,天机容易向人言。ruò yě rén rén jiē huì dé,tiān jī róng yì xiàng rén yán。
学道学仙须笃志,坚然一念无疑意。xué dào xué xiān xū dǔ zhì,jiān rán yī niàn wú yí yì。
如是操心无始终,又道辨金将火试。rú shì cāo xīn wú shǐ zhōng,yòu dào biàn jīn jiāng huǒ shì。
你们心地荆棘多,善根才发便成魔。nǐ men xīn dì jīng jí duō,shàn gēn cái fā biàn chéng mó。
若能先合神仙意,己分无时也奈何。ruò néng xiān hé shén xiān yì,jǐ fēn wú shí yě nài hé。
心地不明言行恶,做出事来须是错。xīn dì bù míng yán xíng è,zuò chū shì lái xū shì cuò。
自家无取他无求,思量何似当初莫。zì jiā wú qǔ tā wú qiú,sī liàng hé shì dāng chū mò。
恁地思量本故然,且教自己故心坚。nèn dì sī liàng běn gù rán,qiě jiào zì jǐ gù xīn jiān。
君看古今得事者,一片灵台必不然。jūn kàn gǔ jīn dé shì zhě,yī piàn líng tái bì bù rán。
未见志人须愿见,逢著人时心百变。wèi jiàn zhì rén xū yuàn jiàn,féng zhù rén shí xīn bǎi biàn。
何缘传授有易难,自是玄门未历鍊。hé yuán chuán shòu yǒu yì nán,zì shì xuán mén wèi lì liàn。
问你如何不料量,自家穷达任穹苍。wèn nǐ rú hé bù liào liàng,zì jiā qióng dá rèn qióng cāng。
但且奈心依本分,人言有麝自然香。dàn qiě nài xīn yī běn fēn,rén yán yǒu shè zì rán xiāng。
玉蟾本是山林客,寻个好心人难得。yù chán běn shì shān lín kè,xún gè hǎo xīn rén nán dé。
于今且趁草鞋壮,脸似桃红眼正黑。yú jīn qiě chèn cǎo xié zhuàng,liǎn shì táo hóng yǎn zhèng hēi。
玉蟾你也好呆头,何似拂袖归去休。yù chán nǐ yě hǎo dāi tóu,hé shì fú xiù guī qù xiū。
有可度人施设处,便还钟吕逞风流。yǒu kě dù rén shī shè chù,biàn hái zhōng lǚ chěng fēng liú。
无人知,独自去,白云千里不回顾。wú rén zhī,dú zì qù,bái yún qiān lǐ bù huí gù。
依前守取三脚铛,且把清风明月煮。yī qián shǒu qǔ sān jiǎo dāng,qiě bǎ qīng fēng míng yuè zhǔ。
白玉蟾

白玉蟾

宋闽清人,家琼州,字白叟,又字如晦,号海琼子,又号海蟾。入道武夷山。初至雷州,继为白氏子,自名白玉蟾。博览众籍,善篆隶草书,工画竹石。宁宗嘉定中诏征赴阙,对称旨,命馆太乙宫。传其常往来名山,神异莫测。诏封紫清道人。有《海琼集》、《道德宝章》、《罗浮山志》。 白玉蟾的作品>>

猜您喜欢

紫溪偶成回文体

白玉蟾

鹂黄并柳风飘絮,蝶粉粘花露浥香。lí huáng bìng liǔ fēng piāo xù,dié fěn zhān huā lù yì xiāng。
离别恨深深院静,少年人去去途长。lí bié hèn shēn shēn yuàn jìng,shǎo nián rén qù qù tú zhǎng。

集句赠王秀才

白玉蟾

富贵必从勤苦得,名位岂肯卑微休。fù guì bì cóng qín kǔ dé,míng wèi qǐ kěn bēi wēi xiū。
劝君更尽一杯酒,与尔同销万古愁。quàn jūn gèng jǐn yī bēi jiǔ,yǔ ěr tóng xiāo wàn gǔ chóu。

倪梅窗喜神赞

白玉蟾

燕颔虎头古班超,龙章凤姿晋嵇康。yàn hàn hǔ tóu gǔ bān chāo,lóng zhāng fèng zī jìn jī kāng。
高人心地本无象,风清月冷倪梅窗。gāo rén xīn dì běn wú xiàng,fēng qīng yuè lěng ní méi chuāng。

曲肱诗

白玉蟾

昔在青华第一宫,只缘醉后怒骑龙。xī zài qīng huá dì yī gōng,zhǐ yuán zuì hòu nù qí lóng。
倾翻半滴金瓶水,不觉人间雨发洪。qīng fān bàn dī jīn píng shuǐ,bù jué rén jiān yǔ fā hóng。

曲肱诗

白玉蟾

玉皇有敕问神霄,谁去骑龙乱作妖。yù huáng yǒu chì wèn shén xiāo,shuí qù qí lóng luàn zuò yāo。
自别雷城一回首,人间天上已相辽。zì bié léi chéng yī huí shǒu,rén jiān tiān shàng yǐ xiāng liáo。

曲肱诗

白玉蟾

谪君尘世意徘徊,炼尽金丹待鹤来。zhé jūn chén shì yì pái huái,liàn jǐn jīn dān dài hè lái。
归去神霄朝玉帝,依前命我掌风雷。guī qù shén xiāo cháo yù dì,yī qián mìng wǒ zhǎng fēng léi。

曲肱诗

白玉蟾

五雷深锁玉清宫,白鹤呼风唳碧空。wǔ léi shēn suǒ yù qīng gōng,bái hè hū fēng lì bì kōng。
说着这般辛苦处,三千玉女蹙眉峰。shuō zhe zhè bān xīn kǔ chù,sān qiān yù nǚ cù méi fēng。

曲肱诗

白玉蟾

太乙天皇谒紫清,翠娥百万拥云軿。tài yǐ tiān huáng yè zǐ qīng,cuì é bǎi wàn yōng yún píng。
当时不合抬头看,忽见天丁叱火铃。dāng shí bù hé tái tóu kàn,hū jiàn tiān dīng chì huǒ líng。

曲肱诗

白玉蟾

我不生嗔怨玉皇,翠娥无复舞霓裳。wǒ bù shēng chēn yuàn yù huáng,cuì é wú fù wǔ ní shang。
如何天上神仙女,染污清都一散郎。rú hé tiān shàng shén xiān nǚ,rǎn wū qīng dōu yī sàn láng。

曲肱诗

白玉蟾

梦断南柯觉昨非,因缘尽处两分飞。mèng duàn nán kē jué zuó fēi,yīn yuán jǐn chù liǎng fēn fēi。
寒松空锁翠娥梦,我独于今未得归。hán sōng kōng suǒ cuì é mèng,wǒ dú yú jīn wèi dé guī。

曲肱诗

白玉蟾

玉府官僚无甚人,上皇怜我最辛勤。yù fǔ guān liáo wú shén rén,shàng huáng lián wǒ zuì xīn qín。
忽然诏下催归去,猿叫万山空白云。hū rán zhào xià cuī guī qù,yuán jiào wàn shān kōng bái yún。

曲肱诗

白玉蟾

瑶池王母宴群仙,两部笙歌簇绮筵。yáo chí wáng mǔ yàn qún xiān,liǎng bù shēng gē cù qǐ yán。
误取一枚仙李吃,又来人世不知年。wù qǔ yī méi xiān lǐ chī,yòu lái rén shì bù zhī nián。

曲肱诗

白玉蟾

我到人间未百年,恰如顷刻在三天。wǒ dào rén jiān wèi bǎi nián,qià rú qǐng kè zài sān tiān。
向来我本雷霆吏,今更休疑作甚仙。xiàng lái wǒ běn léi tíng lì,jīn gèng xiū yí zuò shén xiān。

曲肱诗

白玉蟾

往昔逍遥在太华,朝餐玉乳看琼花。wǎng xī xiāo yáo zài tài huá,cháo cān yù rǔ kàn qióng huā。
当年身著六铢服,不识人间有苎麻。dāng nián shēn zhù liù zhū fú,bù shí rén jiān yǒu zhù má。

曲肱诗

白玉蟾

做到天仙地位时,三遭天谴落天墀。zuò dào tiān xiān dì wèi shí,sān zāo tiān qiǎn luò tiān chí。
却嫌天上多官府,且就人间洞府嬉。què xián tiān shàng duō guān fǔ,qiě jiù rén jiān dòng fǔ xī。