古诗词

竹枝歌

刘基

阳台云雨漫荒唐,巫峡啼猿枉断肠。yáng tái yún yǔ màn huāng táng,wū xiá tí yuán wǎng duàn cháng。
莫向苍梧山下去,九疑愁色满潇湘。mò xiàng cāng wú shān xià qù,jiǔ yí chóu sè mǎn xiāo xiāng。
刘基

刘基

刘基(1311年7月1日-1375年5月16日)字伯温,谥曰文成,元末明初杰出的军事谋略家、政治家、文学家和思想家,明朝开国元勋,汉族,浙江文成南田(原属青田)人,故时人称他刘青田,明洪武三年(1370)封诚意伯,人们又称他刘诚意。武宗正德九年追赠太师,谥号文成,后人又称他刘文成、文成公。他以神机妙算、运筹帷幄著称于世。刘伯温是中国古代的一位传奇人物,至今在中国大陆、港澳台乃至东南亚、日韩等地仍有广泛深厚的民间影响力。 刘基的作品>>

猜您喜欢

题扇面荷花

刘基

玉井芙蓉红粉腮,何人移向月中栽。yù jǐng fú róng hóng fěn sāi,hé rén yí xiàng yuè zhōng zāi。
高轩忽漫看图画,疑是昭阳晓镜开。gāo xuān hū màn kàn tú huà,yí shì zhāo yáng xiǎo jìng kāi。

题水墨海棠鹦鹉

刘基

陇山鹦鹉白霓衣,欲语谁听只自知。lǒng shān yīng wǔ bái ní yī,yù yǔ shuí tīng zhǐ zì zhī。
漫漫东风吹不起,海棠花上立多时。màn màn dōng fēng chuī bù qǐ,hǎi táng huā shàng lì duō shí。

拜曹娥庙

刘基

曹江源自舜江来,抱父悲同泣旻哀,纵使乾坤灰劫火,娥心一点不成埃。cáo jiāng yuán zì shùn jiāng lái,bào fù bēi tóng qì mín āi,zòng shǐ qián kūn huī jié huǒ,é xīn yī diǎn bù chéng āi。

秋日即事

刘基

秋风吹雨冷翛翛,阶下金钱烂漫愁。qiū fēng chuī yǔ lěng xiāo xiāo,jiē xià jīn qián làn màn chóu。
鸿雁不来巢燕去,草虫辛苦独知秋。hóng yàn bù lái cháo yàn qù,cǎo chóng xīn kǔ dú zhī qiū。

秋日即事

刘基

杨柳新栽半出篱,夜深鸟鹊自鹭枝。yáng liǔ xīn zāi bàn chū lí,yè shēn niǎo què zì lù zhī。
露凉月淡空烟暝,啼到金鸡报晓时。lù liáng yuè dàn kōng yān míng,tí dào jīn jī bào xiǎo shí。

秋日即事

刘基

九月东风露不寒,蟪蛄相庆语檐端。jiǔ yuè dōng fēng lù bù hán,huì gū xiāng qìng yǔ yán duān。
野人便拟开荒径,剩种忘忧与合欢。yě rén biàn nǐ kāi huāng jìng,shèng zhǒng wàng yōu yǔ hé huān。

秋日即事

刘基

摇落江皋草满烟,秋光何处不堪怜。yáo luò jiāng gāo cǎo mǎn yān,qiū guāng hé chù bù kān lián。
夜凉银汉低城阙,卧听蛩声似筦弦。yè liáng yín hàn dī chéng quē,wò tīng qióng shēng shì guǎn xián。

秋日即事

刘基

春华秋草两悠悠,素发多情却满头。chūn huá qiū cǎo liǎng yōu yōu,sù fā duō qíng què mǎn tóu。
落叶自随流水去,远山空带夕阳愁。luò yè zì suí liú shuǐ qù,yuǎn shān kōng dài xī yáng chóu。

秋日即事

刘基

垂垂密雨亸修杨,点点青苔绘短墙。chuí chuí mì yǔ duǒ xiū yáng,diǎn diǎn qīng tái huì duǎn qiáng。
不是雁声天畔过,争知今日是重阳。bù shì yàn shēng tiān pàn guò,zhēng zhī jīn rì shì zhòng yáng。

秋日即事

刘基

秋气萧条宋玉悲,西风唯有雁相宜。qiū qì xiāo tiáo sòng yù bēi,xī fēng wéi yǒu yàn xiāng yí。
秦淮岸上青青草,想见繁霜未落时。qín huái àn shàng qīng qīng cǎo,xiǎng jiàn fán shuāng wèi luò shí。

秋日即事

刘基

寒星无数月如钩,槁叶呼风入敝裘。hán xīng wú shù yuè rú gōu,gǎo yè hū fēng rù bì qiú。
人世可怜唯有老,镜中憔悴梦中愁。rén shì kě lián wéi yǒu lǎo,jìng zhōng qiáo cuì mèng zhōng chóu。

秋日即事

刘基

挂壁青釭照不眠,相看到此亦堪怜。guà bì qīng gāng zhào bù mián,xiāng kàn dào cǐ yì kān lián。
露寒霜重残萤尽,肠断秋风忆往年。lù hán shuāng zhòng cán yíng jǐn,cháng duàn qiū fēng yì wǎng nián。

秋日即事

刘基

病眼昏昏四顾迷,独行浑似雪中鸡。bìng yǎn hūn hūn sì gù mí,dú xíng hún shì xuě zhōng jī。
花开叶落真成梦,愁听门前过马蹄。huā kāi yè luò zhēn chéng mèng,chóu tīng mén qián guò mǎ tí。

秋日即事

刘基

槿华数树夕阳时,收拾秋光在短篱。jǐn huá shù shù xī yáng shí,shōu shí qiū guāng zài duǎn lí。
自紫自红还自碧,只应独有暮蝉知。zì zǐ zì hóng hái zì bì,zhǐ yīng dú yǒu mù chán zhī。

秋日即事

刘基

满天星月一庭烟,坐掩衡门思悄然。mǎn tiān xīng yuè yī tíng yān,zuò yǎn héng mén sī qiāo rán。
漫想明珠成薏苡,却嫌黄菊似金钱。màn xiǎng míng zhū chéng yì yǐ,què xián huáng jú shì jīn qián。