古诗词

再领玉局昔东坡翰林作诗送戴蒙有玉局他年第几人之句后自岭外归遂领玉局予复官亦得之坡今亡矣怅然有怀

李之仪

东坡因地夙相亲,玉局终为继戴人。dōng pō yīn dì sù xiāng qīn,yù jú zhōng wèi jì dài rén。
禄仕岂知承末轨,恩光又许袭前尘。lù shì qǐ zhī chéng mò guǐ,ēn guāng yòu xǔ xí qián chén。
青蝇附骥元非援,白玉无瑕晚更真。qīng yíng fù jì yuán fēi yuán,bái yù wú xiá wǎn gèng zhēn。
泉下有灵应首肯,不随凡劣易缁磷。quán xià yǒu líng yīng shǒu kěn,bù suí fán liè yì zī lín。
李之仪

李之仪

李之仪(1038~1117)北宋词人。字端叔,自号姑溪居士、姑溪老农。汉族,沧州无棣(庆云县)人。哲宗元祐初为枢密院编修官,通判原州。元祐末从苏轼于定州幕府,朝夕倡酬。元符中监内香药库,御史石豫参劾他曾为苏轼幕僚,不可以任京官,被停职。徽宗崇宁初提举河东常平。后因得罪权贵蔡京,除名编管太平州(今安徽当涂),后遇赦复官,晚年卜居当涂。著有《姑溪词》一卷、《姑溪居士前集》五十卷和《姑溪题跋》二卷。 李之仪的作品>>

猜您喜欢

和两翁轩

李之仪

何处又传金碗出,几人争看玉山颓。hé chù yòu chuán jīn wǎn chū,jǐ rén zhēng kàn yù shān tuí。
幽情不是风期旧,异境难从指顾开。yōu qíng bù shì fēng qī jiù,yì jìng nán cóng zhǐ gù kāi。
猿鹤已回尘外驾,烟云休造眼中衰。yuán hè yǐ huí chén wài jià,yān yún xiū zào yǎn zhōng shuāi。
未妨一老同巾履,香火终年谢劫灰。wèi fáng yī lǎo tóng jīn lǚ,xiāng huǒ zhōng nián xiè jié huī。

次韵圭首座

李之仪

阴重炉红欲雪天,氤氲香篆不藏烟。yīn zhòng lú hóng yù xuě tiān,yīn yūn xiāng zhuàn bù cáng yān。
南游步步如同历,西竺层层有旧缘。nán yóu bù bù rú tóng lì,xī zhú céng céng yǒu jiù yuán。
未觉鸦声惊户外,似传梅信到窗前。wèi jué yā shēng jīng hù wài,shì chuán méi xìn dào chuāng qián。
老来酒量无消息,负此佳时一慨然。lǎo lái jiǔ liàng wú xiāo xī,fù cǐ jiā shí yī kǎi rán。

和锦绣亭

李之仪

漂泊生涯寄一萍,胜游长记锦花亭。piāo pō shēng yá jì yī píng,shèng yóu zhǎng jì jǐn huā tíng。
山来已讶天能巧,春到方知地更灵。shān lái yǐ yà tiān néng qiǎo,chūn dào fāng zhī dì gèng líng。
虽许登临追曳尾,却应颜色未忘形。suī xǔ dēng lín zhuī yè wěi,què yīng yán sè wèi wàng xíng。
何妨共保千年约,白帽回头笑管宁。hé fáng gòng bǎo qiān nián yuē,bái mào huí tóu xiào guǎn níng。

吴思道相送同宿崇因二首

李之仪

端门风月十年抛,垂老山林寄一瓢。duān mén fēng yuè shí nián pāo,chuí lǎo shān lín jì yī piáo。
可得故人来市脚,共寻陈迹到江郊。kě dé gù rén lái shì jiǎo,gòng xún chén jì dào jiāng jiāo。
麦黄且置尘中累,眉白欣投世外交。mài huáng qiě zhì chén zhōng lèi,méi bái xīn tóu shì wài jiāo。
只恐话长清夜短,明朝去路不相饶。zhǐ kǒng huà zhǎng qīng yè duǎn,míng cháo qù lù bù xiāng ráo。

吴思道相送同宿崇因二首

李之仪

形单影只久相抛,鼎食端能胜饮瓢。xíng dān yǐng zhǐ jiǔ xiāng pāo,dǐng shí duān néng shèng yǐn piáo。
已分馀材辜北阙,元非不雨自西郊。yǐ fēn yú cái gū běi quē,yuán fēi bù yǔ zì xī jiāo。
求田聊复同中隐,玩世宁嫌渎下交。qiú tián liáo fù tóng zhōng yǐn,wán shì níng xián dú xià jiāo。
千古平泉有遗恨,漫劳精爽畏文饶。qiān gǔ píng quán yǒu yí hèn,màn láo jīng shuǎng wèi wén ráo。

寄僧

李之仪

得皮得髓漫多门,实际圆融理自存。dé pí dé suǐ màn duō mén,shí jì yuán róng lǐ zì cún。
谕意当时才一笑,还卿千日见三孙。yù yì dāng shí cái yī xiào,hái qīng qiān rì jiàn sān sūn。
维持佛法元无事,建立家山尽有文。wéi chí fú fǎ yuán wú shì,jiàn lì jiā shān jǐn yǒu wén。
占断乾坤今鼎足,会多哮吼慰传闻。zhàn duàn qián kūn jīn dǐng zú,huì duō xiāo hǒu wèi chuán wén。

寄题吴思道横翠堂

李之仪

红尘扰扰功名地,不碍诗人得趣幽。hóng chén rǎo rǎo gōng míng dì,bù ài shī rén dé qù yōu。
何必千岩连万壑,能令六月似三秋。hé bì qiān yán lián wàn hè,néng lìng liù yuè shì sān qiū。
茶瓯变乳随汤泛,香篆萦云尽日浮。chá ōu biàn rǔ suí tāng fàn,xiāng zhuàn yíng yún jǐn rì fú。
时觉东城添纸价,应知得句胜封侯。shí jué dōng chéng tiān zhǐ jià,yīng zhī dé jù shèng fēng hóu。

简刘君秉

李之仪

刘郎本是风尘外,画舸新从越上来。liú láng běn shì fēng chén wài,huà gě xīn cóng yuè shàng lái。
闻说露芽如爪活,更多溪楮截肪开。wén shuō lù yá rú zhǎo huó,gèng duō xī chǔ jié fáng kāi。
雪消鼎面声频涌,鹅转池心首屡回。xuě xiāo dǐng miàn shēng pín yǒng,é zhuǎn chí xīn shǒu lǚ huí。
洗涤睡魔临二景,敢辞瓦砾换琼瑰。xǐ dí shuì mó lín èr jǐng,gǎn cí wǎ lì huàn qióng guī。

八月十一日九月六日二十四日三梦过赵仲强家坐中人物笑语一一如平时因寄长句庶蒙藻思见酬因投一会面之慰也

李之仪

忆陪金盏醉红颜,回首风光杳霭间。yì péi jīn zhǎn zuì hóng yán,huí shǒu fēng guāng yǎo ǎi jiān。
老去未忘三级浪,近来频梦八重关。lǎo qù wèi wàng sān jí làng,jìn lái pín mèng bā zhòng guān。
云烟旧路到何日,灯火虚堂真似山。yún yān jiù lù dào hé rì,dēng huǒ xū táng zhēn shì shān。
只恐断魂收不得,更须佳句与招还。zhǐ kǒng duàn hún shōu bù dé,gèng xū jiā jù yǔ zhāo hái。

水中登王德循月阁

李之仪

龙宫海藏固闻夸,偶袭初凉泛客槎。lóng gōng hǎi cáng gù wén kuā,ǒu xí chū liáng fàn kè chá。
层槛迥高临落日,洞房无数尽浮家。céng kǎn jiǒng gāo lín luò rì,dòng fáng wú shù jǐn fú jiā。
闾阎可想知何在,天水相连杳莫涯。lǘ yán kě xiǎng zhī hé zài,tiān shuǐ xiāng lián yǎo mò yá。
借我华严记残帙,欲将因地付袈裟。jiè wǒ huá yán jì cán zhì,yù jiāng yīn dì fù jiā shā。

德循诗律甚佳方幸拭目因作拙句以勉之

李之仪

唐人好诗乃风俗,语出工夫各一家。táng rén hǎo shī nǎi fēng sú,yǔ chū gōng fū gè yī jiā。
前辈相因多自任,后来无复更相夸。qián bèi xiāng yīn duō zì rèn,hòu lái wú fù gèng xiāng kuā。
半山老子偏游戏,真一仙人每叹嗟。bàn shān lǎo zi piān yóu xì,zhēn yī xiān rén měi tàn jiē。
傍出豫章登一格,凭君细与辨龙蛇。bàng chū yù zhāng dēng yī gé,píng jūn xì yǔ biàn lóng shé。

东坡挽词

李之仪

从来忧患许追随,末路文词特见知。cóng lái yōu huàn xǔ zhuī suí,mò lù wén cí tè jiàn zhī。
肯向虞兮悲盖世,空惭赐也可言诗。kěn xiàng yú xī bēi gài shì,kōng cán cì yě kě yán shī。
炎荒不死疑阴相,汉水相招本素期。yán huāng bù sǐ yí yīn xiāng,hàn shuǐ xiāng zhāo běn sù qī。
月堕星沈岂人力,辉光他日看丰碑。yuè duò xīng shěn qǐ rén lì,huī guāng tā rì kàn fēng bēi。

石敏若挽词

李之仪

万年风采属当时,堕地能班世有儿。wàn nián fēng cǎi shǔ dāng shí,duò dì néng bān shì yǒu ér。
梦笔方传符昔应,玉楼何事遽先期。mèng bǐ fāng chuán fú xī yīng,yù lóu hé shì jù xiān qī。
无由负弩瞻前导,空叹骑鲸去不疑。wú yóu fù nǔ zhān qián dǎo,kōng tàn qí jīng qù bù yí。
老矣无从忘肉味,馀音犹幸接吹篪。lǎo yǐ wú cóng wàng ròu wèi,yú yīn yóu xìng jiē chuī chí。

李希武挽词

李之仪

十年枯木不知春,每向尊前得可人。shí nián kū mù bù zhī chūn,měi xiàng zūn qián dé kě rén。
申叔共瞻云外翼,元宾岂是辙中鳞。shēn shū gòng zhān yún wài yì,yuán bīn qǐ shì zhé zhōng lín。
扬帆巨浸方期远,摧辐穷途定有因。yáng fān jù jìn fāng qī yuǎn,cuī fú qióng tú dìng yǒu yīn。
后学从谁识头角,只应遗稿是通津。hòu xué cóng shuí shí tóu jiǎo,zhǐ yīng yí gǎo shì tōng jīn。

濮道甫挽词二首

李之仪

暮雨江边寄一犁,多情邻老共差池。mù yǔ jiāng biān jì yī lí,duō qíng lín lǎo gòng chà chí。
平生意气几如侠,晚日诗书更有儿。píng shēng yì qì jǐ rú xiá,wǎn rì shī shū gèng yǒu ér。
社酒方期终岁乐,葵萧俄感送人悲。shè jiǔ fāng qī zhōng suì lè,kuí xiāo é gǎn sòng rén bēi。
纷纷穷达都归尽,谁复声名是旧时。fēn fēn qióng dá dōu guī jǐn,shuí fù shēng míng shì jiù shí。