古诗词

菩萨蛮·七首集句

刘基

东城江水西飞燕。dōng chéng jiāng shuǐ xī fēi yàn。
黄姑织女时相见。huáng gū zhī nǚ shí xiāng jiàn。
见少别离多。jiàn shǎo bié lí duō。
浮生能几何。fú shēng néng jǐ hé。
梧桐相待老。wú tóng xiāng dài lǎo。
常恐秋风早。cháng kǒng qiū fēng zǎo。
万恨在蛾眉。wàn hèn zài é méi。
傍人那得知。bàng rén nà dé zhī。
刘基

刘基

刘基(1311年7月1日-1375年5月16日)字伯温,谥曰文成,元末明初杰出的军事谋略家、政治家、文学家和思想家,明朝开国元勋,汉族,浙江文成南田(原属青田)人,故时人称他刘青田,明洪武三年(1370)封诚意伯,人们又称他刘诚意。武宗正德九年追赠太师,谥号文成,后人又称他刘文成、文成公。他以神机妙算、运筹帷幄著称于世。刘伯温是中国古代的一位传奇人物,至今在中国大陆、港澳台乃至东南亚、日韩等地仍有广泛深厚的民间影响力。 刘基的作品>>

猜您喜欢

阮郎归·怨情

刘基

河梁携手怆离分,悲嘶声入云。hé liáng xié shǒu chuàng lí fēn,bēi sī shēng rù yún。
长门疏雨滴黄昏,昭阳歌吹闻。zhǎng mén shū yǔ dī huáng hūn,zhāo yáng gē chuī wén。
怀故国,叫愁魂,泪花红欲焚。huái gù guó,jiào chóu hún,lèi huā hóng yù fén。
苍梧苦雾压湘筠,猿啼不见君。cāng wú kǔ wù yā xiāng yún,yuán tí bù jiàn jūn。

捣练子

刘基

烟漠漠,日阴阴,山色苍茫草色深。yān mò mò,rì yīn yīn,shān sè cāng máng cǎo sè shēn。
客里不知春又半,倚阑无语听鸣禽。kè lǐ bù zhī chūn yòu bàn,yǐ lán wú yǔ tīng míng qín。

阮郎归

刘基

寥寥庭馆暮寒时,四檐鸣雨垂。liáo liáo tíng guǎn mù hán shí,sì yán míng yǔ chuí。
博山沉水袅游丝,玉釭花烬微。bó shān chén shuǐ niǎo yóu sī,yù gāng huā jìn wēi。
蟾影浅,漏声迟,愁多成梦稀。chán yǐng qiǎn,lòu shēng chí,chóu duō chéng mèng xī。
客行虽好不如归,有怀当语谁。kè xíng suī hǎo bù rú guī,yǒu huái dāng yǔ shuí。

卖花声

刘基

楼上倚阑干,月在云端,轻烟蜚尽碧绡寒。lóu shàng yǐ lán gàn,yuè zài yún duān,qīng yān fēi jǐn bì xiāo hán。
肠断夕阳芳草外,山海漫漫。cháng duàn xī yáng fāng cǎo wài,shān hǎi màn màn。
柳嫩不堪攀,欲寄应难,盘龙尘匣怨孤鸾。liǔ nèn bù kān pān,yù jì yīng nán,pán lóng chén xiá yuàn gū luán。
可惜婵娟今夜月,好共谁看。kě xī chán juān jīn yè yuè,hǎo gòng shuí kàn。

长相思

刘基

风飕飕,雨飕飕,风雨凄凄若九秋,酿成千斛愁。fēng sōu sōu,yǔ sōu sōu,fēng yǔ qī qī ruò jiǔ qiū,niàng chéng qiān hú chóu。
花事休,春事休,漫把花枝插满头,劝春须少留。huā shì xiū,chūn shì xiū,màn bǎ huā zhī chā mǎn tóu,quàn chūn xū shǎo liú。

玉楼春

刘基

东风白下桥边道,不见百花惟见草。dōng fēng bái xià qiáo biān dào,bù jiàn bǎi huā wéi jiàn cǎo。
阴云结暝燕来难,宿雨留寒春去早。yīn yún jié míng yàn lái nán,sù yǔ liú hán chūn qù zǎo。
渚蒲汀荇无烦恼,舞叶吹香随处好。zhǔ pú tīng xìng wú fán nǎo,wǔ yè chuī xiāng suí chù hǎo。
相思一夜楚江空,满地绿苔蜂蝶老。xiāng sī yī yè chǔ jiāng kōng,mǎn dì lǜ tái fēng dié lǎo。

醉落魄

刘基

东风太恶,夜来尽把花吹落。dōng fēng tài è,yè lái jǐn bǎ huā chuī luò。
馀寒燕子乌衣薄,对语空梁,似叹人离索。yú hán yàn zi wū yī báo,duì yǔ kōng liáng,shì tàn rén lí suǒ。
江山满眼今非昨,无情芳草年年绿。jiāng shān mǎn yǎn jīn fēi zuó,wú qíng fāng cǎo nián nián lǜ。
雾云不见辽东鹤,野鸟声声,只叫思归乐。wù yún bù jiàn liáo dōng hè,yě niǎo shēng shēng,zhǐ jiào sī guī lè。

解语花·咏柳

刘基

依依旎旎,袅袅娟娟,生态真无比。yī yī nǐ nǐ,niǎo niǎo juān juān,shēng tài zhēn wú bǐ。
细腰宫里,和烟重、组绘满园桃李。xì yāo gōng lǐ,hé yān zhòng zǔ huì mǎn yuán táo lǐ。
佳人睡起,画未了、横云妩媚。jiā rén shuì qǐ,huà wèi le héng yún wǔ mèi。
轻步还怜掌中身,不自炜纨绮。qīng bù hái lián zhǎng zhōng shēn,bù zì wěi wán qǐ。
长想渭城雨后,恨繁丝难绾,陌上征骑。zhǎng xiǎng wèi chéng yǔ hòu,hèn fán sī nán wǎn,mò shàng zhēng qí。
阳关歌罢,香尘远、枉把翠柔折寄。yáng guān gē bà,xiāng chén yuǎn wǎng bǎ cuì róu zhé jì。
鸦啼向晚,罗幕掩、数行清泪。yā tí xiàng wǎn,luó mù yǎn shù xíng qīng lèi。
一任他、化作浮萍,漂荡随流水。yī rèn tā huà zuò fú píng,piāo dàng suí liú shuǐ。

蓦山溪·咏檐铎

刘基

夜阑人静,鸣玉传声小。yè lán rén jìng,míng yù chuán shēng xiǎo。
历历透纱窗,悄空闺、衾寒梦杳。lì lì tòu shā chuāng,qiāo kōng guī qīn hán mèng yǎo。
凄凄切切,如共旅魂言;流水咽,过云停,一日肠千绕。qī qī qiè qiè,rú gòng lǚ hún yán;liú shuǐ yàn,guò yún tíng,yī rì cháng qiān rào。
金茎月转,乌尾讹将晓。jīn jīng yuè zhuǎn,wū wěi é jiāng xiǎo。
欲断又还连,渺烟霄、羁鸿相吊。yù duàn yòu hái lián,miǎo yān xiāo jī hóng xiāng diào。
凭谁细写,此意入朱丝;呼郢客,招湘云,添作江南调。píng shuí xì xiě,cǐ yì rù zhū sī;hū yǐng kè,zhāo xiāng yún,tiān zuò jiāng nán diào。

梅花引

刘基

晚云凝,晚烟横,烟草茫茫云树平。wǎn yún níng,wǎn yān héng,yān cǎo máng máng yún shù píng。
杜鹃声,不堪听,别泪暗倾,良宵空月明。dù juān shēng,bù kān tīng,bié lèi àn qīng,liáng xiāo kōng yuè míng。
冰蚕丝断琅玕折,湘妃竹死青冥裂。bīng cán sī duàn láng gān zhé,xiāng fēi zhú sǐ qīng míng liè。
短长亭,几千程。duǎn zhǎng tíng,jǐ qiān chéng。
归计未成,愁随江水生。guī jì wèi chéng,chóu suí jiāng shuǐ shēng。

浣溪沙·秋思

刘基

细雨斜风拂面来,草黄云白雁声哀。xì yǔ xié fēng fú miàn lái,cǎo huáng yún bái yàn shēng āi。
沧江东去几时回。cāng jiāng dōng qù jǐ shí huí。
枫叶有霜才可爱,菊花无酒不须开。fēng yè yǒu shuāng cái kě ài,jú huā wú jiǔ bù xū kāi。
百年多病莫登台。bǎi nián duō bìng mò dēng tái。

浪淘沙·闺怨

刘基

白日堕林端,庭宇生寒,黄芦风急雁来难。bái rì duò lín duān,tíng yǔ shēng hán,huáng lú fēng jí yàn lái nán。
阶下露珠眉下泪,相赛汍澜。jiē xià lù zhū méi xià lèi,xiāng sài wán lán。
寂寞掩重关,坐到更阑,月华虽好不堪看。jì mò yǎn zhòng guān,zuò dào gèng lán,yuè huá suī hǎo bù kān kàn。
旧恨新愁都有几,地窄天宽。jiù hèn xīn chóu dōu yǒu jǐ,dì zhǎi tiān kuān。

忆旧游·闻砧

刘基

掩重门夜静,庭户幽幽,蓦地闻砧。yǎn zhòng mén yè jìng,tíng hù yōu yōu,mò dì wén zhēn。
杳不知何处,是云间过响,空外传音。yǎo bù zhī hé chù,shì yún jiān guò xiǎng,kōng wài chuán yīn。
故乡未卜归日,栖薄愧飞沉。gù xiāng wèi bo guī rì,qī báo kuì fēi chén。
漫对月兴怀,临风起叹,恻怆伤心。màn duì yuè xīng huái,lín fēng qǐ tàn,cè chuàng shāng xīn。
登高盼来雁,想此际孤帏,几度停针。dēng gāo pàn lái yàn,xiǎng cǐ jì gū wéi,jǐ dù tíng zhēn。
想带绅宽减,向谁人借问,无计追寻。xiǎng dài shēn kuān jiǎn,xiàng shuí rén jiè wèn,wú jì zhuī xún。
但将数点清泪,滴在紫罗襟。dàn jiāng shù diǎn qīng lèi,dī zài zǐ luó jīn。
更倚遍朱阑,满头素丝应自今。gèng yǐ biàn zhū lán,mǎn tóu sù sī yīng zì jīn。

望江南

刘基

黄昏雨,滴沥四檐声。huáng hūn yǔ,dī lì sì yán shēng。
徒为衾裯添宿润,都来肺腑作愁城。tú wèi qīn chóu tiān sù rùn,dōu lái fèi fǔ zuò chóu chéng。
惟觉寐难成。wéi jué mèi nán chéng。
单栖鸟,几度绕枝鸣。dān qī niǎo,jǐ dù rào zhī míng。
金兽有烟飞不起,玉虫无燄翳还明。jīn shòu yǒu yān fēi bù qǐ,yù chóng wú yàn yì hái míng。
谁识此时情。shuí shí cǐ shí qíng。

捣练子

刘基

人寂寂,夜沉沉,风满中庭月满林。rén jì jì,yè chén chén,fēng mǎn zhōng tíng yuè mǎn lín。
欲挽银河湔泪眼,银河清浅泪痕深。yù wǎn yín hé jiān lèi yǎn,yín hé qīng qiǎn lèi hén shēn。