古诗词

菩萨蛮·七首集句

刘基

东城江水西飞燕。dōng chéng jiāng shuǐ xī fēi yàn。
黄姑织女时相见。huáng gū zhī nǚ shí xiāng jiàn。
见少别离多。jiàn shǎo bié lí duō。
浮生能几何。fú shēng néng jǐ hé。
梧桐相待老。wú tóng xiāng dài lǎo。
常恐秋风早。cháng kǒng qiū fēng zǎo。
万恨在蛾眉。wàn hèn zài é méi。
傍人那得知。bàng rén nà dé zhī。
刘基

刘基

刘基(1311年7月1日-1375年5月16日)字伯温,谥曰文成,元末明初杰出的军事谋略家、政治家、文学家和思想家,明朝开国元勋,汉族,浙江文成南田(原属青田)人,故时人称他刘青田,明洪武三年(1370)封诚意伯,人们又称他刘诚意。武宗正德九年追赠太师,谥号文成,后人又称他刘文成、文成公。他以神机妙算、运筹帷幄著称于世。刘伯温是中国古代的一位传奇人物,至今在中国大陆、港澳台乃至东南亚、日韩等地仍有广泛深厚的民间影响力。 刘基的作品>>

猜您喜欢

旅兴

刘基

昃景无还晖,霜露凄巳繁。zè jǐng wú hái huī,shuāng lù qī sì fán。
松柏坐椔翳,桃李更何言。sōng bǎi zuò zī yì,táo lǐ gèng hé yán。
旦夕悲风起,黄沙蔽平原。dàn xī bēi fēng qǐ,huáng shā bì píng yuán。
万物尽凋落,芳华谁独存。wàn wù jǐn diāo luò,fāng huá shuí dú cún。
我愿化为鹤,不愿化为猿。wǒ yuàn huà wèi hè,bù yuàn huà wèi yuán。
鹤鸣声闻天,猿鸣烟雨昏。hè míng shēng wén tiān,yuán míng yān yǔ hūn。
空林夜寥寂,踯躅伤精魂。kōng lín yè liáo jì,zhí zhú shāng jīng hún。

旅兴

刘基

西风吹硕果,草茅思索绹。xī fēng chuī shuò guǒ,cǎo máo sī suǒ táo。
搣搣卉木零,唧唧寒虫号。miè miè huì mù líng,jī jī hán chóng hào。
百川日夜流,泰山何其高。bǎi chuān rì yè liú,tài shān hé qí gāo。
沉浮自有定,汲汲无乃劳。chén fú zì yǒu dìng,jí jí wú nǎi láo。

旅兴

刘基

久雨得晚霁,豁然如醉醒。jiǔ yǔ dé wǎn jì,huō rán rú zuì xǐng。
幽花炫馀红,远峰出孤青。yōu huā xuàn yú hóng,yuǎn fēng chū gū qīng。
独坐无与娱,蜻蛚吟空庭。dú zuò wú yǔ yú,qīng liè yín kōng tíng。
良辰能几何,逝者忽如倾。liáng chén néng jǐ hé,shì zhě hū rú qīng。
啸歌欲自慰,歌竟还伤情。xiào gē yù zì wèi,gē jìng hái shāng qíng。

旅兴

刘基

微风振檐铎,玱如环佩响。wēi fēng zhèn yán duó,qiāng rú huán pèi xiǎng。
登高看秋色,俯见明月上。dēng gāo kàn qiū sè,fǔ jiàn míng yuè shàng。
木落天地宽,云散川原广。mù luò tiān dì kuān,yún sàn chuān yuán guǎng。
来者不可期,逝者日巳往。lái zhě bù kě qī,shì zhě rì sì wǎng。
离居岂无怀,恻怆萦远想。lí jū qǐ wú huái,cè chuàng yíng yuǎn xiǎng。

旅兴

刘基

日暮登高台,流目盼云间。rì mù dēng gāo tái,liú mù pàn yún jiān。
云间有明月,窈窕芙蓉颜。yún jiān yǒu míng yuè,yǎo tiǎo fú róng yán。
光辉被四表,万古一往还。guāng huī bèi sì biǎo,wàn gǔ yī wǎng hái。
惜无腾化术,仰之不能攀。xī wú téng huà shù,yǎng zhī bù néng pān。

旅兴

刘基

江上秋风急,天寒雁南归。jiāng shàng qiū fēng jí,tiān hán yàn nán guī。
客子眷长途,中心一何悲。kè zi juàn zhǎng tú,zhōng xīn yī hé bēi。
顾瞻望四方,有怀当告谁。gù zhān wàng sì fāng,yǒu huái dāng gào shuí。
霜露日夜零,百卉厌其枝。shuāng lù rì yè líng,bǎi huì yàn qí zhī。
衰谢不待期,荣盛安可追。shuāi xiè bù dài qī,róng shèng ān kě zhuī。
太息复太息,怆悢涕沾衣。tài xī fù tài xī,chuàng liàng tì zhān yī。

旅兴

刘基

薄云敛微雨,返照涵空烟。báo yún liǎn wēi yǔ,fǎn zhào hán kōng yān。
黄葵闲红蓼,烂若濯锦鲜。huáng kuí xián hóng liǎo,làn ruò zhuó jǐn xiān。
老病苦无欢,坐为忧所缠。lǎo bìng kǔ wú huān,zuò wèi yōu suǒ chán。
自恨非松乔,不能还少年。zì hèn fēi sōng qiáo,bù néng hái shǎo nián。
援琴写此曲,曲尽心茫然。yuán qín xiě cǐ qū,qū jǐn xīn máng rán。

旅兴

刘基

少别无惨容,老别有苦心。shǎo bié wú cǎn róng,lǎo bié yǒu kǔ xīn。
筋力巳非故,忧思谅难任。jīn lì sì fēi gù,yōu sī liàng nán rèn。
春风吹郊原,杂英满园林。chūn fēng chuī jiāo yuán,zá yīng mǎn yuán lín。
物生无巨细,各以类相寻。wù shēng wú jù xì,gè yǐ lèi xiāng xún。
含情曷能忘,矧乃众病侵。hán qíng hé néng wàng,shěn nǎi zhòng bìng qīn。
勿言愁可量,沧溟未为深。wù yán chóu kě liàng,cāng míng wèi wèi shēn。

旅兴

刘基

翔鹍抟扶摇,九万一奋翅。xiáng kūn tuán fú yáo,jiǔ wàn yī fèn chì。
骅骝骤康庄,瞬息千里至。huá liú zhòu kāng zhuāng,shùn xī qiān lǐ zhì。
谷鲋穴坎窞,鹪鹩集蓬蔚。gǔ fù xué kǎn dàn,jiāo liáo jí péng wèi。
偪仄岂不怜,饮啄亦何忌。bī zè qǐ bù lián,yǐn zhuó yì hé jì。
夸父空有勇,精卫良无智。kuā fù kōng yǒu yǒng,jīng wèi liáng wú zhì。
翼折海未枯,身偾杖徒弃。yì zhé hǎi wèi kū,shēn fèn zhàng tú qì。
何如抱区区,保巳遗世事。hé rú bào qū qū,bǎo sì yí shì shì。

旅兴

刘基

倦鸟冀安巢,风林无静柯。juàn niǎo jì ān cháo,fēng lín wú jìng kē。
路长羽翼短,日暮当如何。lù zhǎng yǔ yì duǎn,rì mù dāng rú hé。
登高望四方,但见山与河。dēng gāo wàng sì fāng,dàn jiàn shān yǔ hé。
宁知天上雨,去为沧海波。níng zhī tiān shàng yǔ,qù wèi cāng hǎi bō。
慷慨对长风,坐感玄发皤。kāng kǎi duì zhǎng fēng,zuò gǎn xuán fā pó。
弱水不可航,曾城岌嵯峨。ruò shuǐ bù kě háng,céng chéng jí cuó é。
凄凉华表鹤,太息成悲歌。qī liáng huá biǎo hè,tài xī chéng bēi gē。

旅兴

刘基

病身如朽木,螬蚁群萃之。bìng shēn rú xiǔ mù,cáo yǐ qún cuì zhī。
生意巳无多,雨露空其滋。shēng yì sì wú duō,yǔ lù kōng qí zī。
晨兴步庭除,足弱几不持。chén xīng bù tíng chú,zú ruò jǐ bù chí。
论年未应尔,胡为遽如斯。lùn nián wèi yīng ěr,hú wèi jù rú sī。
大块播万形,一躯非我私。dà kuài bō wàn xíng,yī qū fēi wǒ sī。
暂假终必还,但有速与迟。zàn jiǎ zhōng bì hái,dàn yǒu sù yǔ chí。
居易以俟命,圣言岂吾欺。jū yì yǐ qí mìng,shèng yán qǐ wú qī。

旅兴

刘基

上古人一心,生荣死同哀。shàng gǔ rén yī xīn,shēng róng sǐ tóng āi。
永世自为心,骨肉多嫌猜。yǒng shì zì wèi xīn,gǔ ròu duō xián cāi。
沉沉十日雨,漫漫百亩苔。chén chén shí rì yǔ,màn màn bǎi mǔ tái。
苔深车轮没,平路生蒿莱。tái shēn chē lún méi,píng lù shēng hāo lái。
呜呼张仲蔚,衡门何由开。wū hū zhāng zhòng wèi,héng mén hé yóu kāi。

旅兴

刘基

疏庸厌人事,疲病畏交游。shū yōng yàn rén shì,pí bìng wèi jiāo yóu。
得闲愿巳惬,敢有分外求。dé xián yuàn sì qiè,gǎn yǒu fēn wài qiú。
开门对钟山,山翠盈我眸。kāi mén duì zhōng shān,shān cuì yíng wǒ móu。
日中市声远,草绿空庭幽。rì zhōng shì shēng yuǎn,cǎo lǜ kōng tíng yōu。
登临观万象,玄理足可搜。dēng lín guān wàn xiàng,xuán lǐ zú kě sōu。
谁能走逐逐,自使生悔尤。shuí néng zǒu zhú zhú,zì shǐ shēng huǐ yóu。

旅兴

刘基

别离多苦怀,三年当百载。bié lí duō kǔ huái,sān nián dāng bǎi zài。
来者非所知,往者今安在。lái zhě fēi suǒ zhī,wǎng zhě jīn ān zài。
浮云旦夕起,白日埋光彩。fú yún dàn xī qǐ,bái rì mái guāng cǎi。
天地亦有形,岂能长不改。tiān dì yì yǒu xíng,qǐ néng zhǎng bù gǎi。
去去东园公,紫芝犹可采。qù qù dōng yuán gōng,zǐ zhī yóu kě cǎi。

旅兴

刘基

晨兴梳短发,庭树生秋风。chén xīng shū duǎn fā,tíng shù shēng qiū fēng。
万物有容色,与故各不同。wàn wù yǒu róng sè,yǔ gù gè bù tóng。
硕实属老成,天柔怨童蒙。shuò shí shǔ lǎo chéng,tiān róu yuàn tóng méng。
英英黄金花,旎旎清露丛。yīng yīng huáng jīn huā,nǐ nǐ qīng lù cóng。
岁暮等沦落,何异蒿与蓬。suì mù děng lún luò,hé yì hāo yǔ péng。