古诗词

寓目

韩琦

拥传修途倦,逢春旅思长。yōng chuán xiū tú juàn,féng chūn lǚ sī zhǎng。
远烟含树色,细雨起尘香。yuǎn yān hán shù sè,xì yǔ qǐ chén xiāng。
陇麦成行绿,林莺并对黄。lǒng mài chéng xíng lǜ,lín yīng bìng duì huáng。
扬鞭聊自慰,举目见韶光。yáng biān liáo zì wèi,jǔ mù jiàn sháo guāng。
韩琦

韩琦

韩琦(1008—1075年),字稚圭,自号赣叟,汉族,相州安阳(今属河南)人。北宋政治家、名将,天圣进士。初授将作监丞,历枢密直学士、陕西经略安抚副使、陕西四路经略安抚招讨使。与范仲淹共同防御西夏,名重一时,时称“韩范”。嘉祐元年(1056),任枢密使;三年,拜同中书门下平章事。英宗嗣位,拜右仆射,封魏国公。神宗立,拜司空兼侍中,出知相州、大名府等地。熙宁八年卒,年六十八。谥忠献。《宋史》有传。著有《安阳集》五十卷。《全宋词》录其词四首。 韩琦的作品>>

猜您喜欢

过故关

韩琦

春入并州路,群芳夹故关。chūn rù bìng zhōu lù,qún fāng jiā gù guān。
前驺驱弩过,别境荷戈还。qián zōu qū nǔ guò,bié jìng hé gē hái。
古戍馀荒堞,新耕入乱山。gǔ shù yú huāng dié,xīn gēng rù luàn shān。
时平民自适,白首乐农闲。shí píng mín zì shì,bái shǒu lè nóng xián。

百井路山桃盛开

韩琦

漫岭夭桃树,无人亦自开。màn lǐng yāo táo shù,wú rén yì zì kāi。
云霞深隐洞,锦绣远成堆。yún xiá shēn yǐn dòng,jǐn xiù yuǎn chéng duī。
生意惊樵斧,芳情谢宴杯。shēng yì jīng qiáo fǔ,fāng qíng xiè yàn bēi。
莫迷行客路,不似武陵回。mò mí xíng kè lù,bù shì wǔ líng huí。

黑砂岭路

韩琦

诘曲榆关道,终朝险复平。jí qū yú guān dào,zhōng cháo xiǎn fù píng。
后旌缘磴下,前骑半天行。hòu jīng yuán dèng xià,qián qí bàn tiān xíng。
举目自山水,劳生徒利名。jǔ mù zì shān shuǐ,láo shēng tú lì míng。
报君殊未效,何暇及归耕。bào jūn shū wèi xiào,hé xiá jí guī gēng。

过侧石驿

韩琦

二月春光薄,川寒驿路长。èr yuè chūn guāng báo,chuān hán yì lù zhǎng。
虎蹲难动石,龙矫已刳桑。hǔ dūn nán dòng shí,lóng jiǎo yǐ kū sāng。
岭狭居多险,耕勤地少荒。lǐng xiá jū duō xiǎn,gēng qín dì shǎo huāng。
山农骇车骑,儿女满庄墙。shān nóng hài chē qí,ér nǚ mǎn zhuāng qiáng。

出山口

韩琦

待晓出山口,溟蒙雨乍晴。dài xiǎo chū shān kǒu,míng méng yǔ zhà qíng。
始知经尽险,终得坦然平。shǐ zhī jīng jǐn xiǎn,zhōng dé tǎn rán píng。
草树开春意,川原豁眼明。cǎo shù kāi chūn yì,chuān yuán huō yǎn míng。
吏民当自信,竹马不须迎。lì mín dāng zì xìn,zhú mǎ bù xū yíng。

送门人曾宏秘校登第南归

韩琦

十载辞乡志,登科一旦伸。shí zài cí xiāng zhì,dēng kē yī dàn shēn。
青纶归养客,白发倚门人。qīng lún guī yǎng kè,bái fā yǐ mén rén。
家酿难禁蟹,江鲈正得莼。jiā niàng nán jìn xiè,jiāng lú zhèng dé chún。
之官如自立,吾馆有贤宾。zhī guān rú zì lì,wú guǎn yǒu xián bīn。

狮子柳

韩琦

柳出狻猊首,天然瘿赘高。liǔ chū suān ní shǒu,tiān rán yǐng zhuì gāo。
枫瘤嗤鬼伏,松干让龙豪。fēng liú chī guǐ fú,sōng gàn ràng lóng háo。
根耸伸狞爪,丝轻被毳毛。gēn sǒng shēn níng zhǎo,sī qīng bèi cuì máo。
三眠汉宫树,人状可同褒。sān mián hàn gōng shù,rén zhuàng kě tóng bāo。

长生蘋

韩琦

奇种定仙草,长生晋水蘋。qí zhǒng dìng xiān cǎo,zhǎng shēng jìn shuǐ píng。
采芳曾著咏,荐洁可供神。cǎi fāng céng zhù yǒng,jiàn jié kě gōng shén。
万卉衰何速,三冬色自新。wàn huì shuāi hé sù,sān dōng sè zì xīn。
大年如欲较,吾岂愧庄椿。dà nián rú yù jiào,wú qǐ kuì zhuāng chūn。

过甘泉寺

韩琦

甘泉穿石磴,山腹启禅扉。gān quán chuān shí dèng,shān fù qǐ chán fēi。
自笑逃尘境,翻来触静机。zì xiào táo chén jìng,fān lái chù jìng jī。
花开松色淡,歌咽磬声微。huā kāi sōng sè dàn,gē yàn qìng shēng wēi。
十里蔷薇路,香风送马归。shí lǐ qiáng wēi lù,xiāng fēng sòng mǎ guī。

菊觞

韩琦

九日陪嘉客,金英泛酒船。jiǔ rì péi jiā kè,jīn yīng fàn jiǔ chuán。
拨醅时上下,浮蚁自周旋。bō pēi shí shàng xià,fú yǐ zì zhōu xuán。
香逐榴花发,甘嗤柏叶先。xiāng zhú liú huā fā,gān chī bǎi yè xiān。
坐中宜醉挹,仙录载延年。zuò zhōng yí zuì yì,xiān lù zài yán nián。

北园秋雨

韩琦

轻雨来秋晚,郊园对客樽。qīng yǔ lái qiū wǎn,jiāo yuán duì kè zūn。
暂和春气味,将冷雪胚浑。zàn hé chūn qì wèi,jiāng lěng xuě pēi hún。
声入关榆苦,阴缠塞岭昏。shēng rù guān yú kǔ,yīn chán sāi lǐng hūn。
黄花应自笑,摇落独承恩。huáng huā yīng zì xiào,yáo luò dú chéng ēn。

病中喜雪

韩琦

天地久闭塞,气和方一开。tiān dì jiǔ bì sāi,qì hé fāng yī kāi。
花从无象出,泽蕴太虚来。huā cóng wú xiàng chū,zé yùn tài xū lái。
庆可万区浃,丰宜百瑞魁。qìng kě wàn qū jiā,fēng yí bǎi ruì kuí。
病襟虽粗释,欢意阻宾罍。bìng jīn suī cū shì,huān yì zǔ bīn léi。

属疾

韩琦

一纪三垂虑,中疲病早侵。yī jì sān chuí lǜ,zhōng pí bìng zǎo qīn。
人生何苦甚,世事愈思深。rén shēng hé kǔ shén,shì shì yù sī shēn。
冬漏长难过,霜风峭不禁。dōng lòu zhǎng nán guò,shuāng fēng qiào bù jìn。
几时抛组绶,芝术老云林。jǐ shí pāo zǔ shòu,zhī shù lǎo yún lín。

次韵答运使杨畋舍人

韩琦

轺车勤按问,并部此先行。yáo chē qín àn wèn,bìng bù cǐ xiān xíng。
籴重伤农业,年丰报力耕。dí zhòng shāng nóng yè,nián fēng bào lì gēng。
几时苏俗困,异日复民兵。jǐ shí sū sú kùn,yì rì fù mín bīng。
公策方经远,提封可坐清。gōng cè fāng jīng yuǎn,tí fēng kě zuò qīng。

春寒

韩琦

春寒著人骨,病躯殊未堪。chūn hán zhù rén gǔ,bìng qū shū wèi kān。
雁慵难溯北,花怯不开南。yàn yōng nán sù běi,huā qiè bù kāi nán。
诗笔少新兴,战觥思旧酣。shī bǐ shǎo xīn xīng,zhàn gōng sī jiù hān。
边垂何事乐,寂寞月将三。biān chuí hé shì lè,jì mò yuè jiāng sān。
6601234567»