古诗词

早行

韩琦

脂辖行伤早,扬旌兴莫穷。zhī xiá xíng shāng zǎo,yáng jīng xīng mò qióng。
水遥天色共,云细月波通。shuǐ yáo tiān sè gòng,yún xì yuè bō tōng。
巧舌争啼晓,香牙尽入风。qiǎo shé zhēng tí xiǎo,xiāng yá jǐn rù fēng。
纵吟殊未已,初旭放晴红。zòng yín shū wèi yǐ,chū xù fàng qíng hóng。
韩琦

韩琦

韩琦(1008—1075年),字稚圭,自号赣叟,汉族,相州安阳(今属河南)人。北宋政治家、名将,天圣进士。初授将作监丞,历枢密直学士、陕西经略安抚副使、陕西四路经略安抚招讨使。与范仲淹共同防御西夏,名重一时,时称“韩范”。嘉祐元年(1056),任枢密使;三年,拜同中书门下平章事。英宗嗣位,拜右仆射,封魏国公。神宗立,拜司空兼侍中,出知相州、大名府等地。熙宁八年卒,年六十八。谥忠献。《宋史》有传。著有《安阳集》五十卷。《全宋词》录其词四首。 韩琦的作品>>

猜您喜欢

宋任著作宰江宁溧水

韩琦

讯察无冤善最闻,剸繁南邑遇盘根。xùn chá wú yuān shàn zuì wén,tuán fán nán yì yù pán gēn。
还将决狱平反意,去作临民抚字恩。hái jiāng jué yù píng fǎn yì,qù zuò lín mín fǔ zì ēn。
淮上月高生丽思,浦前春老醉离魂。huái shàng yuè gāo shēng lì sī,pǔ qián chūn lǎo zuì lí hún。
知君阴德终阳报,容驷何妨大里门。zhī jūn yīn dé zhōng yáng bào,róng sì hé fáng dà lǐ mén。

上巳

韩琦

远道今逢祓禊辰,雨馀风物一番新。yuǎn dào jīn féng fú xì chén,yǔ yú fēng wù yī fān xīn。
等闲临水还思旧,取次看花使当春。děng xián lín shuǐ hái sī jiù,qǔ cì kàn huā shǐ dāng chūn。
絮雪暖迷西苑路,车雷晴起曲江尘。xù xuě nuǎn mí xī yuàn lù,chē léi qíng qǐ qū jiāng chén。
台英正约寻芳会,谁是山阴作序人。tái yīng zhèng yuē xún fāng huì,shuí shì shān yīn zuò xù rén。

寒食

韩琦

汉宫新蜡未开烟,寒食东郊跃骏天。hàn gōng xīn là wèi kāi yān,hán shí dōng jiāo yuè jùn tiān。
人面映花谁感事,客心燃火独成篇。rén miàn yìng huā shuí gǎn shì,kè xīn rán huǒ dú chéng piān。
塞鸿归渚遥书字,营柳因风强破眠。sāi hóng guī zhǔ yáo shū zì,yíng liǔ yīn fēng qiáng pò mián。
赖有目前随分景,数村如树起秋千。lài yǒu mù qián suí fēn jǐng,shù cūn rú shù qǐ qiū qiān。

途中暑热忆诸同舍

韩琦

振野惊风拂面尘,赫曦流烁犯征轮。zhèn yě jīng fēng fú miàn chén,hè xī liú shuò fàn zhēng lún。
酒非逃暑虚成会,花未忘忧谩映人。jiǔ fēi táo shǔ xū chéng huì,huā wèi wàng yōu mán yìng rén。
绿水已伤春别旧,碧云长起暮愁新。lǜ shuǐ yǐ shāng chūn bié jiù,bì yún zhǎng qǐ mù chóu xīn。
朝来记得瀛洲梦,目断英游极怆神。cháo lái jì dé yíng zhōu mèng,mù duàn yīng yóu jí chuàng shén。

闻角

韩琦

古堞连云暝霭收,呜呜清调起边楼。gǔ dié lián yún míng ǎi shōu,wū wū qīng diào qǐ biān lóu。
雍琴垂泪虚情恨,羌笛残梅未胜愁。yōng qín chuí lèi xū qíng hèn,qiāng dí cán méi wèi shèng chóu。
数曲伴风吹戍垒,几番侵梦入宾邮。shù qū bàn fēng chuī shù lěi,jǐ fān qīn mèng rù bīn yóu。
听来便觉春心破,素发生多不待秋。tīng lái biàn jué chūn xīn pò,sù fā shēng duō bù dài qiū。

雄州遇雪

韩琦

云压孤城势渐低,昏昏台榭雪霏霏。yún yā gū chéng shì jiàn dī,hūn hūn tái xiè xuě fēi fēi。
人游兔苑何妨醉,使适龙沙未得归。rén yóu tù yuàn hé fáng zuì,shǐ shì lóng shā wèi dé guī。
夜馆月明交素影,晓涂霜重借严威。yè guǎn yuè míng jiāo sù yǐng,xiǎo tú shuāng zhòng jiè yán wēi。
风前似慰征轺意,先学杨花二月飞。fēng qián shì wèi zhēng yáo yì,xiān xué yáng huā èr yuè fēi。

紫蒙遇风

韩琦

草白岗长暮驿赊,朔风终日起平沙。cǎo bái gǎng zhǎng mù yì shē,shuò fēng zhōng rì qǐ píng shā。
寒鞭易促鄣泥跃,冷袖难胜便面遮。hán biān yì cù zhāng ní yuè,lěng xiù nán shèng biàn miàn zhē。
迥岭卷回云族破,远天吹入雁行斜。jiǒng lǐng juǎn huí yún zú pò,yuǎn tiān chuī rù yàn xíng xié。
土囊微乞缄馀怒,留送归程任摆花。tǔ náng wēi qǐ jiān yú nù,liú sòng guī chéng rèn bǎi huā。

使回戏成

韩琦

专对惭非出使才,拭圭申好敛旌回。zhuān duì cán fēi chū shǐ cái,shì guī shēn hǎo liǎn jīng huí。
礼烦偏苦元正拜,户大犹轻永寿杯。lǐ fán piān kǔ yuán zhèng bài,hù dà yóu qīng yǒng shòu bēi。
攲枕顿无归梦扰,据鞍潜觉旅怀开。qī zhěn dùn wú guī mèng rǎo,jù ān qián jué lǚ huái kāi。
明朝便是侵星去,不怕东风拂面来。míng cháo biàn shì qīn xīng qù,bù pà dōng fēng fú miàn lái。

题嘉州嘉望亭

韩琦

欲知藩境得嘉名,试策筇枝上此亭。yù zhī fān jìng dé jiā míng,shì cè qióng zhī shàng cǐ tíng。
江色照城平似练,岚光堆槛活如屏。jiāng sè zhào chéng píng shì liàn,lán guāng duī kǎn huó rú píng。
好遨民阜充衢乐,出品花奇袭坐馨。hǎo áo mín fù chōng qú lè,chū pǐn huā qí xí zuò xīn。
使驲暂来闲寓目,几多高意在鸿冥。shǐ rì zàn lái xián yù mù,jǐ duō gāo yì zài hóng míng。

韩渎学士领益漕

韩琦

去年巴蜀失秋成,西顾饥流恻睿情。qù nián bā shǔ shī qiū chéng,xī gù jī liú cè ruì qíng。
尝忝乘轺宣渥命,更烦持节拯遐氓。cháng tiǎn chéng yáo xuān wò mìng,gèng fán chí jié zhěng xiá máng。
夜亭微雨多侵梦,春峡繁花少记名。yè tíng wēi yǔ duō qīn mèng,chūn xiá fán huā shǎo jì míng。
到日莫辞行部数,属城凋瘵望君生。dào rì mò cí xíng bù shù,shǔ chéng diāo zhài wàng jūn shēng。

韩琦

霜威昨夜肃天区,平晓蒿兰一概枯。shuāng wēi zuó yè sù tiān qū,píng xiǎo hāo lán yī gài kū。
一寤春仁入根本,只凭秋惨及皮肤。yī wù chūn rén rù gēn běn,zhǐ píng qiū cǎn jí pí fū。
寒锋刺甲过矛戟,皓色禁人著鬓须。hán fēng cì jiǎ guò máo jǐ,hào sè jìn rén zhù bìn xū。
料得西风如未紧,且来枝上作明珠。liào dé xī fēng rú wèi jǐn,qiě lái zhī shàng zuò míng zhū。

张逸人归杭

韩琦

不因疔适出中林,尘外高踪岂易寻。bù yīn dīng shì chū zhōng lín,chén wài gāo zōng qǐ yì xún。
鸿在碧霄谁可慕,云归苍岛本无心。hóng zài bì xiāo shuí kě mù,yún guī cāng dǎo běn wú xīn。
堤奁一鉴平湖满,寺枕千屏叠嶂深。dī lián yī jiàn píng hú mǎn,sì zhěn qiān píng dié zhàng shēn。
知己重留多下榻,故栖猿鹤莫惊吟。zhī jǐ zhòng liú duō xià tà,gù qī yuán hè mò jīng yín。

答丹阳李公素学士

韩琦

与君为郡不相遥,只隔瓜洲一信潮。yǔ jūn wèi jùn bù xiāng yáo,zhǐ gé guā zhōu yī xìn cháo。
诲字屡传来客素,治声常逐过江桡。huì zì lǚ chuán lái kè sù,zhì shēng cháng zhú guò jiāng ráo。
词垣暂尔淹鸿笔,宴席何妨引巨蕉。cí yuán zàn ěr yān hóng bǐ,yàn xí hé fáng yǐn jù jiāo。
诗句满筒烦借誉,爰居空自愧虞韶。shī jù mǎn tǒng fán jiè yù,yuán jū kōng zì kuì yú sháo。

谢丹阳李公素学士惠鹤

韩琦

高笼携得意何勤,玉树惭无可待君。gāo lóng xié dé yì hé qín,yù shù cán wú kě dài jūn。
只爱羽毛欺白雪,不知魂梦托青云。zhǐ ài yǔ máo qī bái xuě,bù zhī hún mèng tuō qīng yún。
孤标直好和松画,清唳偏宜带月闻。gū biāo zhí hǎo hé sōng huà,qīng lì piān yí dài yuè wén。
自有三山归去路,莫辞时暂处鸡群。zì yǒu sān shān guī qù lù,mò cí shí zàn chù jī qún。

和润倅王太博林畔松

韩琦

郁郁山头翠色攒,就中高格出林端。yù yù shān tóu cuì sè zǎn,jiù zhōng gāo gé chū lín duān。
霜凌劲节难摧抑,石缠危根任屈盘。shuāng líng jìn jié nán cuī yì,shí chán wēi gēn rèn qū pán。
古鬣自随仙日老,孤风不入俗人看。gǔ liè zì suí xiān rì lǎo,gū fēng bù rù sú rén kàn。
时来匠者须回顾,且禀幽姿待岁寒。shí lái jiàng zhě xū huí gù,qiě bǐng yōu zī dài suì hán。