古诗词

章懿皇太后挽辞二首

韩琦

外族传仙系,中闺著德容。wài zú chuán xiān xì,zhōng guī zhù dé róng。
瑞符衣覆玉,懿范史编彤。ruì fú yī fù yù,yì fàn shǐ biān tóng。
天阔云埋仗,秋高露泣松。tiān kuò yún mái zhàng,qiū gāo lù qì sōng。
宸心望归驾,沧海晦三峰。chén xīn wàng guī jià,cāng hǎi huì sān fēng。
韩琦

韩琦

韩琦(1008—1075年),字稚圭,自号赣叟,汉族,相州安阳(今属河南)人。北宋政治家、名将,天圣进士。初授将作监丞,历枢密直学士、陕西经略安抚副使、陕西四路经略安抚招讨使。与范仲淹共同防御西夏,名重一时,时称“韩范”。嘉祐元年(1056),任枢密使;三年,拜同中书门下平章事。英宗嗣位,拜右仆射,封魏国公。神宗立,拜司空兼侍中,出知相州、大名府等地。熙宁八年卒,年六十八。谥忠献。《宋史》有传。著有《安阳集》五十卷。《全宋词》录其词四首。 韩琦的作品>>

猜您喜欢

雪霁登休逸台

韩琦

休逸台头雪乍晴,病眸虽涩亦增明。xiū yì tái tóu xuě zhà qíng,bìng móu suī sè yì zēng míng。
几年无此三农乐,万物皆随一气清。jǐ nián wú cǐ sān nóng lè,wàn wù jiē suí yī qì qīng。
修竹拒寒森晚节,垂杨偷润袅春情。xiū zhú jù hán sēn wǎn jié,chuí yáng tōu rùn niǎo chūn qíng。
当轩欲绘西山景,巧笔何人似李成。dāng xuān yù huì xī shān jǐng,qiǎo bǐ hé rén shì lǐ chéng。

谢观文赵尚书寄示集注老子

韩琦

公今重释五千言,一法专求是要诠。gōng jīn zhòng shì wǔ qiān yán,yī fǎ zhuān qiú shì yào quán。
天道生成忘万物,师人功业在群贤。tiān dào shēng chéng wàng wàn wù,shī rén gōng yè zài qún xián。
世尘甚扰吾何欲,谦柄常持彼任先。shì chén shén rǎo wú hé yù,qiān bǐng cháng chí bǐ rèn xiān。
治国治身非异理,雨无心迹自安然。zhì guó zhì shēn fēi yì lǐ,yǔ wú xīn jì zì ān rán。

双硙

韩琦

一渠遐引直千金,对激双轮用智深。yī qú xiá yǐn zhí qiān jīn,duì jī shuāng lún yòng zhì shēn。
本务爱民除岁患,且非为政有机心。běn wù ài mín chú suì huàn,qiě fēi wèi zhèng yǒu jī xīn。
重罗撼雪收长利,嘉植成帷展旧阴。zhòng luó hàn xuě shōu zhǎng lì,jiā zhí chéng wéi zhǎn jiù yīn。
来者相沿知日盛,肯教前作入烟沈。lái zhě xiāng yán zhī rì shèng,kěn jiào qián zuò rù yān shěn。

壕林

韩琦

鹿角科民岁甚劳,故栽榆柳匝城壕。lù jiǎo kē mín suì shén láo,gù zāi yú liǔ zā chéng háo。
骈枝岂下笓篱密,耸干将凌埤堄高。pián zhī qǐ xià bì lí mì,sǒng gàn jiāng líng pí nì gāo。
捍蔽莫先轻枳棘,森严无日挺干旄。hàn bì mò xiān qīng zhǐ jí,sēn yán wú rì tǐng gàn máo。
霜斤谨勿窥微利,惜取金汤四面牢。shuāng jīn jǐn wù kuī wēi lì,xī qǔ jīn tāng sì miàn láo。

元日祀坟马上

韩琦

三朝遍喜得晴和,岁美民康此验多。sān cháo biàn xǐ dé qíng hé,suì měi mín kāng cǐ yàn duō。
天运主生方启户,土膏乘暖已腾波。tiān yùn zhǔ shēng fāng qǐ hù,tǔ gāo chéng nuǎn yǐ téng bō。
雪凭空阔高低在,风引韶妍次第过。xuě píng kōng kuò gāo dī zài,fēng yǐn sháo yán cì dì guò。
霁霭正开先陇近,太行晡景上嵯峨。jì ǎi zhèng kāi xiān lǒng jìn,tài xíng bū jǐng shàng cuó é。

留题相州王珫推官园亭

韩琦

王氏名园枕子城,主人方壮便遗荣。wáng shì míng yuán zhěn zi chéng,zhǔ rén fāng zhuàng biàn yí róng。
栽花直欲春长在,爱客谁尤囊尽倾。zāi huā zhí yù chūn zhǎng zài,ài kè shuí yóu náng jǐn qīng。
万景并归闲日月,一身常寄小蓬瀛。wàn jǐng bìng guī xián rì yuè,yī shēn cháng jì xiǎo péng yíng。
吾居甚迩还空锁,不退堪为达士轻。wú jū shén ěr hái kōng suǒ,bù tuì kān wèi dá shì qīng。

次韵答王拱辰宣徽将交政惠诗

韩琦

适辞乡邑入平川,春恼轻寒未禁烟。shì cí xiāng yì rù píng chuān,chūn nǎo qīng hán wèi jìn yān。
金印此时交大府,银袍当日接英躔。jīn yìn cǐ shí jiāo dà fǔ,yín páo dāng rì jiē yīng chán。
清衷正渴摅贤蕴,窳质前知在化甄。qīng zhōng zhèng kě shū xián yùn,yǔ zhì qián zhī zài huà zhēn。
衰病早期还旧里,不循公迹住三年。shuāi bìng zǎo qī hái jiù lǐ,bù xún gōng jì zhù sān nián。

上巳属疾

韩琦

去年修禊小龙池,醉席高吟盛一时。qù nián xiū xì xiǎo lóng chí,zuì xí gāo yín shèng yī shí。
今日正逢春骀荡,此身翻苦病支离。jīn rì zhèng féng chūn dài dàng,cǐ shēn fān kǔ bìng zhī lí。
浮觞胜会人胥乐,闭阁衰悰自不知。fú shāng shèng huì rén xū lè,bì gé shuāi cóng zì bù zhī。
御水有期犹半月,雨馀风景愿迟迟。yù shuǐ yǒu qī yóu bàn yuè,yǔ yú fēng jǐng yuàn chí chí。

会食许公亭

韩琦

许公亭馆压通津,强率羸躯接会宾。xǔ gōng tíng guǎn yā tōng jīn,qiáng lǜ léi qū jiē huì bīn。
万陇得苗经饱雨,满车馀粟有归民。wàn lǒng dé miáo jīng bǎo yǔ,mǎn chē yú sù yǒu guī mín。
退花杏小惊春晚,系马蔬柔辨食珍。tuì huā xìng xiǎo jīng chūn wǎn,xì mǎ shū róu biàn shí zhēn。
风伯入谗憎乐事,怒号终日走埃尘。fēng bó rù chán zēng lè shì,nù hào zhōng rì zǒu āi chén。

扶沟宰周源来求二苏兄弟留题于白鹤观诗

韩琦

二苏遗笔匿仙扃,贤宰来求为发明。èr sū yí bǐ nì xiān jiōng,xián zǎi lái qiú wèi fā míng。
字久半随风雨剥,气豪犹入鬼神惊。zì jiǔ bàn suí fēng yǔ bō,qì háo yóu rù guǐ shén jīng。
终疑鸾凤骞云去,不假江山到骨清。zhōng yí luán fèng qiān yún qù,bù jiǎ jiāng shān dào gǔ qīng。
人对盛时须自勉,醉吟颠草尚垂名。rén duì shèng shí xū zì miǎn,zuì yín diān cǎo shàng chuí míng。

次韵答子渊赵学士

韩琦

再乞乡邦遂志艰,十年方得见家山。zài qǐ xiāng bāng suì zhì jiān,shí nián fāng dé jiàn jiā shān。
昼衣丽锦过前宠,秋逼衰蒲失旧颜。zhòu yī lì jǐn guò qián chǒng,qiū bī shuāi pú shī jiù yán。
数月又迁当冗剧,一生曾未识安闲。shù yuè yòu qiān dāng rǒng jù,yī shēng céng wèi shí ān xián。
故人千里无由愬,赖有诗筒去复还。gù rén qiān lǐ wú yóu sù,lài yǒu shī tǒng qù fù hái。

再答二阕

韩琦

从来交分拟金兰,一纪前同陟道山。cóng lái jiāo fēn nǐ jīn lán,yī jì qián tóng zhì dào shān。
君畜高才终未偶,我居荣路独何颜。jūn chù gāo cái zhōng wèi ǒu,wǒ jū róng lù dú hé yán。
邺台将卜全身退,洛宅先输任意闲。yè tái jiāng bo quán shēn tuì,luò zhái xiān shū rèn yì xián。
感旧倚楼空自叹,不如飞翼倦知还。gǎn jiù yǐ lóu kōng zì tàn,bù rú fēi yì juàn zhī hái。

再答二阕

韩琦

退谋休洛勇难攀,性得清虚不在山。tuì móu xiū luò yǒng nán pān,xìng dé qīng xū bù zài shān。
十亩足居应慕白,一瓢犹乐直师颜。shí mǔ zú jū yīng mù bái,yī piáo yóu lè zhí shī yán。
谁论世路风波恶,渐见仙家日月闲。shuí lùn shì lù fēng bō è,jiàn jiàn xiān jiā rì yuè xián。
我亦安阳蜗舍就,羡君殊欲幅由还。wǒ yì ān yáng wō shě jiù,xiàn jūn shū yù fú yóu hái。

寄致政赵少师

韩琦

雨曾擎日上高天,遽脱浮荣请退坚。yǔ céng qíng rì shàng gāo tiān,jù tuō fú róng qǐng tuì jiān。
宠殿大邦方异礼,确申前恳甫逾年。chǒng diàn dà bāng fāng yì lǐ,què shēn qián kěn fǔ yú nián。
三师共仰青宫贵,四海皆称白傅贤。sān shī gòng yǎng qīng gōng guì,sì hǎi jiē chēng bái fù xián。
自顾衰残归未得,几时平地接神仙。zì gù shuāi cán guī wèi dé,jǐ shí píng dì jiē shén xiān。

登望宸阁

韩琦

危阁轻裘陟望宸,欲逃蒸暑若忧焚。wēi gé qīng qiú zhì wàng chén,yù táo zhēng shǔ ruò yōu fén。
清风自越兼金贵,真境都无数仞分。qīng fēng zì yuè jiān jīn guì,zhēn jìng dōu wú shù rèn fēn。
归渚水禽明似雪,扰空沙燕闹如蚊。guī zhǔ shuǐ qín míng shì xuě,rǎo kōng shā yàn nào rú wén。
凭轩眷阙羁魂断,乱逐南飞送雨云。píng xuān juàn quē jī hún duàn,luàn zhú nán fēi sòng yǔ yún。