古诗词

次韵和子渊学士春雨

韩琦

天幕沉沉淑气温,雨丝轻软坠云根。tiān mù chén chén shū qì wēn,yǔ sī qīng ruǎn zhuì yún gēn。
洗开春色无多润,染尽花光不见痕。xǐ kāi chūn sè wú duō rùn,rǎn jǐn huā guāng bù jiàn hén。
寂寞画楼和梦锁,依微芳树过人昏。jì mò huà lóu hé mèng suǒ,yī wēi fāng shù guò rén hūn。
堂虚座密珠帘下,试问淳于醉几樽。táng xū zuò mì zhū lián xià,shì wèn chún yú zuì jǐ zūn。
韩琦

韩琦

韩琦(1008—1075年),字稚圭,自号赣叟,汉族,相州安阳(今属河南)人。北宋政治家、名将,天圣进士。初授将作监丞,历枢密直学士、陕西经略安抚副使、陕西四路经略安抚招讨使。与范仲淹共同防御西夏,名重一时,时称“韩范”。嘉祐元年(1056),任枢密使;三年,拜同中书门下平章事。英宗嗣位,拜右仆射,封魏国公。神宗立,拜司空兼侍中,出知相州、大名府等地。熙宁八年卒,年六十八。谥忠献。《宋史》有传。著有《安阳集》五十卷。《全宋词》录其词四首。 韩琦的作品>>

猜您喜欢

庚戌秋分

韩琦

淅淅风清叶未凋,秋分残景自萧条。xī xī fēng qīng yè wèi diāo,qiū fēn cán jǐng zì xiāo tiáo。
禾头无耳时微旱,蚊嘴生花毒渐消。hé tóu wú ěr shí wēi hàn,wén zuǐ shēng huā dú jiàn xiāo。
钱迸嫩苔陈阁静,字横宾雁楚天遥。qián bèng nèn tái chén gé jìng,zì héng bīn yàn chǔ tiān yáo。
西园宴集偏宜夜,坐看圆蟾过丽谯。xī yuán yàn jí piān yí yè,zuò kàn yuán chán guò lì qiáo。

中秋遇雨

韩琦

待月中秋一肆筵,雨轻云晦似无缘。dài yuè zhōng qiū yī sì yán,yǔ qīng yún huì shì wú yuán。
何须寒影摇杯面,且命高歌醉目前。hé xū hán yǐng yáo bēi miàn,qiě mìng gāo gē zuì mù qián。
莫向此宵空怅望,定应明夜亦婵娟。mò xiàng cǐ xiāo kōng chàng wàng,dìng yīng míng yè yì chán juān。
凭栏可奈时人意,不爱清光只重圆。píng lán kě nài shí rén yì,bù ài qīng guāng zhǐ zhòng yuán。

次韵和通判钱昌武郎中中秋遇雨

韩琦

灵祠躬祷极伸虔,唯恐愆阳病晚田。líng cí gōng dǎo jí shēn qián,wéi kǒng qiān yáng bìng wǎn tián。
不恨高楼空宴月,却欣丰泽入民天。bù hèn gāo lóu kōng yàn yuè,què xīn fēng zé rù mín tiān。
且歌多稼将栖亩,莫赋嘉期动隔年。qiě gē duō jià jiāng qī mǔ,mò fù jiā qī dòng gé nián。
愧误宾轩侵夜散,阻看银界烂三千。kuì wù bīn xuān qīn yè sàn,zǔ kàn yín jiè làn sān qiān。

中秋筵散雨馀见月色

韩琦

正苦中秋暝雨侵,忽惊凉月绽云深。zhèng kǔ zhōng qiū míng yǔ qīn,hū jīng liáng yuè zhàn yún shēn。
壶光未透冰涵玉,鉴影微昏藓上金。hú guāng wèi tòu bīng hán yù,jiàn yǐng wēi hūn xiǎn shàng jīn。
彩笔怨吟几绝望,巨觥酣战欲重寻。cǎi bǐ yuàn yín jǐ jué wàng,jù gōng hān zhàn yù zhòng xún。
孀娥似慰人心郁,时放蟾辉漏薄阴。shuāng é shì wèi rén xīn yù,shí fàng chán huī lòu báo yīn。

重九会安正堂

韩琦

欲安衰朽敞虚堂,窃信孤忠敢自当。yù ān shuāi xiǔ chǎng xū táng,qiè xìn gū zhōng gǎn zì dāng。
本幸岁时同众乐,适开樽俎遇重阳。běn xìng suì shí tóng zhòng lè,shì kāi zūn zǔ yù zhòng yáng。
黄花旋插香环坐,翠岭新成妙出墙。huáng huā xuán chā xiāng huán zuò,cuì lǐng xīn chéng miào chū qiáng。
留与邺都为故事,年年常占好风光。liú yǔ yè dōu wèi gù shì,nián nián cháng zhàn hǎo fēng guāng。

重九晚登骑山楼

韩琦

萧疏嘉节得阳重,病守西园此又逢。xiāo shū jiā jié dé yáng zhòng,bìng shǒu xī yuán cǐ yòu féng。
且奉宾欢穷胜事,莫悲秋色动衰容。qiě fèng bīn huān qióng shèng shì,mò bēi qiū sè dòng shuāi róng。
管喧银字凌歌席,菊碎金铃上醉钟。guǎn xuān yín zì líng gē xí,jú suì jīn líng shàng zuì zhōng。
何必更临高处会,北楼深古近骑峰。hé bì gèng lín gāo chù huì,běi lóu shēn gǔ jìn qí fēng。

压沙寺梨

韩琦

压沙千亩敌侯封,珍果诚非众品同。yā shā qiān mǔ dí hóu fēng,zhēn guǒ chéng fēi zhòng pǐn tóng。
自得嘉名过冰蜜,谁知精别有雌雄。zì dé jiā míng guò bīng mì,shuí zhī jīng bié yǒu cí xióng。
常滋沆瀣充肌脆,不假燕脂上颊红。cháng zī hàng xiè chōng jī cuì,bù jiǎ yàn zhī shàng jiá hóng。
四海举皆推美味,任从潘赋纪张公。sì hǎi jǔ jiē tuī měi wèi,rèn cóng pān fù jì zhāng gōng。

送卿师上人

韩琦

区区京毂几经春,不退方能运法轮。qū qū jīng gǔ jǐ jīng chūn,bù tuì fāng néng yùn fǎ lún。
欲举筌蹄皆自达,纵罗寒暑岂吾辛。yù jǔ quán tí jiē zì dá,zòng luó hán shǔ qǐ wú xīn。
大千虽纳宁多施,一切谁名得度人。dà qiān suī nà níng duō shī,yī qiè shuí míng dé dù rén。
我已心中了无物,重烦师说究微尘。wǒ yǐ xīn zhōng le wú wù,zhòng fán shī shuō jiū wēi chén。

送谢山人归紫霄旧隐

韩琦

董君坛侧杏林新,高卧云霞独一身。dǒng jūn tán cè xìng lín xīn,gāo wò yún xiá dú yī shēn。
已究丹经成大药,更居仙府得长春。yǐ jiū dān jīng chéng dà yào,gèng jū xiān fǔ dé zhǎng chūn。
仁心务济谁思报,道术逢知即示真。rén xīn wù jì shuí sī bào,dào shù féng zhī jí shì zhēn。
暂别山来应自笑,紫霄曾未识红尘。zàn bié shān lái yīng zì xiào,zǐ xiāo céng wèi shí hóng chén。

通判钱昌武代归以诗见别次韵为答

韩琦

衰病何堪治邺台,贰车犹喜得高才。shuāi bìng hé kān zhì yè tái,èr chē yóu xǐ dé gāo cái。
方资庖刃投虚利,忽怆瓜时及代回。fāng zī páo rèn tóu xū lì,hū chuàng guā shí jí dài huí。
别袂醉分云共惨,去涂尘寂雪初培。bié mèi zuì fēn yún gòng cǎn,qù tú chén jì xuě chū péi。
剑光久已冲牛斗,力振沈埋尚愧雷。jiàn guāng jiǔ yǐ chōng niú dòu,lì zhèn shěn mái shàng kuì léi。

屡雪

韩琦

欲识经冬气倍和,高穹回瞩念民瘥。yù shí jīng dōng qì bèi hé,gāo qióng huí zhǔ niàn mín chài。
尽搜秋夏乘龙起,并与寰区瑞雪多。jǐn sōu qiū xià chéng lóng qǐ,bìng yǔ huán qū ruì xuě duō。
是处玉峰开璧府,几番云浪溢银河。shì chù yù fēng kāi bì fǔ,jǐ fān yún làng yì yín hé。
来牟定过前年麦,销得衰翁醉又歌。lái móu dìng guò qián nián mài,xiāo dé shuāi wēng zuì yòu gē。

次韵和张宗益工部初到相台书事

韩琦

园池开拓费经筹,雅意奚专自宴休。yuán chí kāi tuò fèi jīng chóu,yǎ yì xī zhuān zì yàn xiū。
好事庶逢贤守继,康时聊便里民游。hǎo shì shù féng xián shǒu jì,kāng shí liáo biàn lǐ mín yóu。
一闻公暇闲无敌,顿激归心浩不收。yī wén gōng xiá xián wú dí,dùn jī guī xīn hào bù shōu。
早晚再容怀绶乐,赤松高趣遂希留。zǎo wǎn zài róng huái shòu lè,chì sōng gāo qù suì xī liú。

再和

韩琦

铜雀台边事少州,名郎来守喜安休。tóng què tái biān shì shǎo zhōu,míng láng lái shǒu xǐ ān xiū。
吾民正遂歌襦乐,我里甘忘衣锦游。wú mín zhèng suì gē rú lè,wǒ lǐ gān wàng yī jǐn yóu。
诗笔入神春益健,宴杯穷赏夜方收。shī bǐ rù shén chūn yì jiàn,yàn bēi qióng shǎng yè fāng shōu。
凤池时复思豪夺,争奈乡人欲借留。fèng chí shí fù sī háo duó,zhēng nài xiāng rén yù jiè liú。

又次韵和题休逸台

韩琦

昔年衣绣临吾乡,后圃力变池亭荒。xī nián yī xiù lín wú xiāng,hòu pǔ lì biàn chí tíng huāng。
井梁生涩卧耕壤,螺榭岌嶪营高冈。jǐng liáng shēng sè wò gēng rǎng,luó xiè jí yè yíng gāo gāng。
易为隅柱极增观,下视众岭森成行。yì wèi yú zhù jí zēng guān,xià shì zhòng lǐng sēn chéng xíng。
锦鳞遂落闲者钓,谁喧歌酒台东堂。jǐn lín suì luò xián zhě diào,shuí xuān gē jiǔ tái dōng táng。

再和题休逸台

韩琦

台前风景无时良,台上之乐殊未荒。tái qián fēng jǐng wú shí liáng,tái shàng zhī lè shū wèi huāng。
开筵真侣在蓬岛,练句美玉生昆冈。kāi yán zhēn lǚ zài péng dǎo,liàn jù měi yù shēng kūn gāng。
铜壶报刻缓星箭,金钗送酒排花行。tóng hú bào kè huǎn xīng jiàn,jīn chāi sòng jiǔ pái huā xíng。
铃斋长寂得吏隐,便是道家虚白堂。líng zhāi zhǎng jì dé lì yǐn,biàn shì dào jiā xū bái táng。