古诗词

闻角

韩琦

古堞连云暝霭收,呜呜清调起边楼。gǔ dié lián yún míng ǎi shōu,wū wū qīng diào qǐ biān lóu。
雍琴垂泪虚情恨,羌笛残梅未胜愁。yōng qín chuí lèi xū qíng hèn,qiāng dí cán méi wèi shèng chóu。
数曲伴风吹戍垒,几番侵梦入宾邮。shù qū bàn fēng chuī shù lěi,jǐ fān qīn mèng rù bīn yóu。
听来便觉春心破,素发生多不待秋。tīng lái biàn jué chūn xīn pò,sù fā shēng duō bù dài qiū。
韩琦

韩琦

韩琦(1008—1075年),字稚圭,自号赣叟,汉族,相州安阳(今属河南)人。北宋政治家、名将,天圣进士。初授将作监丞,历枢密直学士、陕西经略安抚副使、陕西四路经略安抚招讨使。与范仲淹共同防御西夏,名重一时,时称“韩范”。嘉祐元年(1056),任枢密使;三年,拜同中书门下平章事。英宗嗣位,拜右仆射,封魏国公。神宗立,拜司空兼侍中,出知相州、大名府等地。熙宁八年卒,年六十八。谥忠献。《宋史》有传。著有《安阳集》五十卷。《全宋词》录其词四首。 韩琦的作品>>

猜您喜欢

祫享加恩押班宣制

韩琦

大祫休成庆泽新,广庭宣制宠臣邻。dà xiá xiū chéng qìng zé xīn,guǎng tíng xuān zhì chǒng chén lín。
非烟荐瑞笼宫殿,出綍敷言耸搢绅。fēi yān jiàn ruì lóng gōng diàn,chū fú fū yán sǒng jìn shēn。
风结冰檐骈玉箸,日融霜瓦半鱼鳞。fēng jié bīng yán pián yù zhù,rì róng shuāng wǎ bàn yú lín。
移时始放金吾仗,鹓鹭齐飞出禁闉。yí shí shǐ fàng jīn wú zhàng,yuān lù qí fēi chū jìn yīn。

辛丑中秋不见月

韩琦

懊恼闲云取次生,中秋观月误人情。ào nǎo xián yún qǔ cì shēng,zhōng qiū guān yuè wù rén qíng。
一时虽不充群望,万古终难掩至明。yī shí suī bù chōng qún wàng,wàn gǔ zhōng nán yǎn zhì míng。
疑有阴魔憎好事,更虞淫雨害丰盛。yí yǒu yīn mó zēng hǎo shì,gèng yú yín yǔ hài fēng shèng。
须知席上徘徊意,直似葵心向日倾。xū zhī xí shàng pái huái yì,zhí shì kuí xīn xiàng rì qīng。

崔象之中舍宰阳翟

韩琦

君于荣利已恬然,此治韩城属荐贤。jūn yú róng lì yǐ tián rán,cǐ zhì hán chéng shǔ jiàn xián。
惠政即随春共煦,道心常与月同圆。huì zhèng jí suí chūn gòng xù,dào xīn cháng yǔ yuè tóng yuán。
门疏俗客禅诠远,亭掩修篁定力坚。mén shū sú kè chán quán yuǎn,tíng yǎn xiū huáng dìng lì jiān。
思退几人曾上籍,可容名记托新篇。sī tuì jǐ rén céng shàng jí,kě róng míng jì tuō xīn piān。

崔象之宰韩城

韩琦

去年同举菊花觞,自揭清音入醉乡。qù nián tóng jǔ jú huā shāng,zì jiē qīng yīn rù zuì xiāng。
此日高秋来一别,几旬佳节负重阳。cǐ rì gāo qiū lái yī bié,jǐ xún jiā jié fù zhòng yáng。
风生古操安新治,雨彻疏茅锁旧堂。fēng shēng gǔ cāo ān xīn zhì,yǔ chè shū máo suǒ jiù táng。
民里更繁应自化,宰君心地本空王。mín lǐ gèng fán yīng zì huà,zǎi jūn xīn dì běn kōng wáng。

驾幸西太一宫祈雨

韩琦

晓跸声乾下九重,西郊岑寂款琳宫。xiǎo bì shēng qián xià jiǔ zhòng,xī jiāo cén jì kuǎn lín gōng。
骄阳尚作三春旱,多稼期沾一雨丰。jiāo yáng shàng zuò sān chūn hàn,duō jià qī zhān yī yǔ fēng。
恤物致虔归上德,应诚为答即神聪。xù wù zhì qián guī shàng dé,yīng chéng wèi dá jí shén cōng。
从来圣感无旋日,不在商岩傅说功。cóng lái shèng gǎn wú xuán rì,bù zài shāng yán fù shuō gōng。

驾幸西太一宫道傍耕桑者皆以茶绢赐之

韩琦

杪春时泽未全滂,西祷真祠徯福祥。miǎo chūn shí zé wèi quán pāng,xī dǎo zhēn cí xī fú xiáng。
蚕女舍笼惊法从,耕夫投耒目天光。cán nǚ shě lóng jīng fǎ cóng,gēng fū tóu lěi mù tiān guāng。
劳勤率有优恩及,拜赐皆知佚道长。láo qín lǜ yǒu yōu ēn jí,bài cì jiē zhī yì dào zhǎng。
海内承风谁不劝,何须躬籍与躬桑。hǎi nèi chéng fēng shuí bù quàn,hé xū gōng jí yǔ gōng sāng。

驾幸西太一宫谢雨

韩琦

太一尊神宅近坰,特纡天仗乞殊灵。tài yī zūn shén zhái jìn jiōng,tè yū tiān zhàng qǐ shū líng。
清衷祠祷才三日,大澍滂沱足四溟。qīng zhōng cí dǎo cái sān rì,dà shù pāng tuó zú sì míng。
上释忧劳严报谢,民祛愁郁得康宁。shàng shì yōu láo yán bào xiè,mín qū chóu yù dé kāng níng。
至诚有答真如响,更异言闲退守星。zhì chéng yǒu dá zhēn rú xiǎng,gèng yì yán xián tuì shǒu xīng。

从驾过金明池

韩琦

帐殿深沉压水开,几时宸辇一游来。zhàng diàn shēn chén yā shuǐ kāi,jǐ shí chén niǎn yī yóu lái。
春留苑树阴成幄,雨涨池波色染苔。chūn liú yuàn shù yīn chéng wò,yǔ zhǎng chí bō sè rǎn tái。
空外长桥横螮蝀,城边真境辟蓬莱。kōng wài zhǎng qiáo héng dì dōng,chéng biān zhēn jìng pì péng lái。
匪朝侍宴临雕槛,共看龙艘夺锦回。fěi cháo shì yàn lín diāo kǎn,gòng kàn lóng sōu duó jǐn huí。

驾幸金明池

韩琦

西池风景出尘寰,春豫方乘禁坐闲。xī chí fēng jǐng chū chén huán,chūn yù fāng chéng jìn zuò xián。
庶俗一令趋寿域,从官齐许宴蓬山。shù sú yī lìng qū shòu yù,cóng guān qí xǔ yàn péng shān。
楼台金碧芳菲外,舟楫笙歌浩渺间。lóu tái jīn bì fāng fēi wài,zhōu jí shēng gē hào miǎo jiān。
与众尽欢宫漏促,万花香里属车还。yǔ zhòng jǐn huān gōng lòu cù,wàn huā xiāng lǐ shǔ chē hái。

寄崔象之国博

韩琦

知君为邑解铜章,却复先庐坐葆光。zhī jūn wèi yì jiě tóng zhāng,què fù xiān lú zuò bǎo guāng。
对境风幡俱不问,安禅心法两皆忘。duì jìng fēng fān jù bù wèn,ān chán xīn fǎ liǎng jiē wàng。
满庭修竹争高节,近砌幽兰称独芳。mǎn tíng xiū zhú zhēng gāo jié,jìn qì yōu lán chēng dú fāng。
若论厌喧遭拄杖,何如趣驾返周行。ruò lùn yàn xuān zāo zhǔ zhàng,hé rú qù jià fǎn zhōu xíng。

癸卯喜雪

韩琦

一夜阴云匝四溟,朝来嘉雪洒寰瀛。yī yè yīn yún zā sì míng,cháo lái jiā xuě sǎ huán yíng。
因风絮起先春媚,剪水花飞到地轻。yīn fēng xù qǐ xiān chūn mèi,jiǎn shuǐ huā fēi dào dì qīng。
天际定迷琼蕊屑,世间今有玉楼成。tiān jì dìng mí qióng ruǐ xiè,shì jiān jīn yǒu yù lóu chéng。
应时何止销民疹,直压胡沙万里清。yīng shí hé zhǐ xiāo mín zhěn,zhí yā hú shā wàn lǐ qīng。

次韵答崔公孺国博

韩琦

向陪亡室鹡鸰原,正是轻霜九日天。xiàng péi wáng shì jí líng yuán,zhèng shì qīng shuāng jiǔ rì tiān。
醉语忘形几尔汝,诗毫挥纸速云烟。zuì yǔ wàng xíng jǐ ěr rǔ,shī háo huī zhǐ sù yún yān。
思穷碧落今无术,泪洒黄花两换年。sī qióng bì luò jīn wú shù,lèi sǎ huáng huā liǎng huàn nián。
一览嘉章生百恨,孤怀还昧觉心圆。yī lǎn jiā zhāng shēng bǎi hèn,gū huái hái mèi jué xīn yuán。

先君写真得永叔为之赞而君谟书其侧崔公孺国博以诗称美次韵答之

韩琦

迁笔褒扬逸少书,孤风拂拂起襟裾。qiān bǐ bāo yáng yì shǎo shū,gū fēng fú fú qǐ jīn jū。
孝心知睹英灵在,世系元承福庆馀。xiào xīn zhī dǔ yīng líng zài,shì xì yuán chéng fú qìng yú。
永向净居同相好,任从深谷改丘墟。yǒng xiàng jìng jū tóng xiāng hǎo,rèn cóng shēn gǔ gǎi qiū xū。
君诗意主称人善,义节轩然到古初。jūn shī yì zhǔ chēng rén shàn,yì jié xuān rán dào gǔ chū。

次韵和崔公孺国博观君谟所书孝亲崇福院牌

韩琦

欲护亲茔荐福殊,僧蓝营葺几年馀。yù hù qīn yíng jiàn fú shū,sēng lán yíng qì jǐ nián yú。
名因先帝鸿恩锡,牌得君谟大字书。míng yīn xiān dì hóng ēn xī,pái dé jūn mó dà zì shū。
佛宇增辉良自尔,乡庐传美孰加予。fú yǔ zēng huī liáng zì ěr,xiāng lú chuán měi shú jiā yǔ。
须知体法多奇处,深造钟王奥妙墟。xū zhī tǐ fǎ duō qí chù,shēn zào zhōng wáng ào miào xū。

次韵和崔公孺国博观新模邺王书

韩琦

唐季诸侯孰擅雄,邺邦高袭世勋洪。táng jì zhū hóu shú shàn xióng,yè bāng gāo xí shì xūn hóng。
图功自可超烟阁,接士殊优在雪宫。tú gōng zì kě chāo yān gé,jiē shì shū yōu zài xuě gōng。
刀笔风流争战外,生灵安帖笑谈中。dāo bǐ fēng liú zhēng zhàn wài,shēng líng ān tiē xiào tán zhōng。
诗豪墨妙家藏久,二美刊传定不穷。shī háo mò miào jiā cáng jiǔ,èr měi kān chuán dìng bù qióng。