古诗词

琼花

韩琦

维扬一株花,四海无同类。wéi yáng yī zhū huā,sì hǎi wú tóng lèi。
年年后土祠,独比琼瑶贵。nián nián hòu tǔ cí,dú bǐ qióng yáo guì。
中含散水芳,外团蝴蝶戏。zhōng hán sàn shuǐ fāng,wài tuán hú dié xì。
酴醾不见香,芍药惭多媚。tú mí bù jiàn xiāng,sháo yào cán duō mèi。
扶疏翠盖圆,散乱真珠缀。fú shū cuì gài yuán,sàn luàn zhēn zhū zhuì。
不从众格繁,自守幽姿粹。bù cóng zhòng gé fán,zì shǒu yōu zī cuì。
尝闻好事家,欲移京毂地。cháng wén hǎo shì jiā,yù yí jīng gǔ dì。
既违孤洁情,终误栽培意。jì wéi gū jié qíng,zhōng wù zāi péi yì。
洛阳红牡丹,适时名转异。luò yáng hóng mǔ dān,shì shí míng zhuǎn yì。
新荣托旧枝,万状呈妖丽。xīn róng tuō jiù zhī,wàn zhuàng chéng yāo lì。
天工借颜色,深淡随人智。tiān gōng jiè yán sè,shēn dàn suí rén zhì。
三春爱赏时,车马喧如市。sān chūn ài shǎng shí,chē mǎ xuān rú shì。
草木禀赋殊,得失岂轻议。cǎo mù bǐng fù shū,dé shī qǐ qīng yì。
我来首见花,对花聊自醉。wǒ lái shǒu jiàn huā,duì huā liáo zì zuì。
韩琦

韩琦

韩琦(1008—1075年),字稚圭,自号赣叟,汉族,相州安阳(今属河南)人。北宋政治家、名将,天圣进士。初授将作监丞,历枢密直学士、陕西经略安抚副使、陕西四路经略安抚招讨使。与范仲淹共同防御西夏,名重一时,时称“韩范”。嘉祐元年(1056),任枢密使;三年,拜同中书门下平章事。英宗嗣位,拜右仆射,封魏国公。神宗立,拜司空兼侍中,出知相州、大名府等地。熙宁八年卒,年六十八。谥忠献。《宋史》有传。著有《安阳集》五十卷。《全宋词》录其词四首。 韩琦的作品>>

猜您喜欢

次韵和都运孙永待制广教院三头牡丹

韩琦

骈枝三出牡丹红,奇有双头结未工。pián zhī sān chū mǔ dān hóng,qí yǒu shuāng tóu jié wèi gōng。
宛似灵芝相并秀,瑞云攒处起香风。wǎn shì líng zhī xiāng bìng xiù,ruì yún zǎn chù qǐ xiāng fēng。

凉榭池上二阕

韩琦

游鳞惊触绿荷香,水马成群股脚长。yóu lín jīng chù lǜ hé xiāng,shuǐ mǎ chéng qún gǔ jiǎo zhǎng。
逐浪相追留篆迹,偃波垂露满芳塘。zhú làng xiāng zhuī liú zhuàn jì,yǎn bō chuí lù mǎn fāng táng。

凉榭池上二阕

韩琦

病襟思适绕东塘,水荇初花吐嫩黄。bìng jīn sī shì rào dōng táng,shuǐ xìng chū huā tǔ nèn huáng。
行困老樗阴下坐,儿童争喜拾红娘。xíng kùn lǎo chū yīn xià zuò,ér tóng zhēng xǐ shí hóng niáng。

题温汤

韩琦

康定西征始壮馀,往还休此任驰驱。kāng dìng xī zhēng shǐ zhuàng yú,wǎng hái xiū cǐ rèn chí qū。
白头又罢咸秦帅,却向温汤浴病肤。bái tóu yòu bà xián qín shuài,què xiàng wēn tāng yù bìng fū。

题云台观

韩琦

仙掌峰前羽客家,玉虚宫殿倚云霞。xiān zhǎng fēng qián yǔ kè jiā,yù xū gōng diàn yǐ yún xiá。
最高顶上谁曾到,得见莲开十丈花。zuì gāo dǐng shàng shuí céng dào,dé jiàn lián kāi shí zhàng huā。

仲秋之八日睹云台观冲观大师北轩群花盛开

韩琦

春早凡花百种荣,秋芳能得几多名。chūn zǎo fán huā bǎi zhǒng róng,qiū fāng néng dé jǐ duō míng。
仙家八月灵葩发,不与寻常俗艳争。xiān jiā bā yuè líng pā fā,bù yǔ xún cháng sú yàn zhēng。

渑池道中

韩琦

渡涧登坡直几重,岭头初日上曈昽。dù jiàn dēng pō zhí jǐ zhòng,lǐng tóu chū rì shàng tóng lóng。
野花红紫连官道,露裛清香散晓风。yě huā hóng zǐ lián guān dào,lù yì qīng xiāng sàn xiǎo fēng。

栽花二阕

韩琦

名园尝已植群芳,更得新株补旧行。míng yuán cháng yǐ zhí qún fāng,gèng dé xīn zhū bǔ jiù xíng。
非欲后来传好事,只图芬馥满吾乡。fēi yù hòu lái chuán hǎo shì,zhǐ tú fēn fù mǎn wú xiāng。

栽花二阕

韩琦

百品名花手种来,复寻嘉艳及时栽。bǎi pǐn míng huā shǒu zhǒng lái,fù xún jiā yàn jí shí zāi。
主人便去心无恨,从向东风自在开。zhǔ rén biàn qù xīn wú hèn,cóng xiàng dōng fēng zì zài kāi。

又寄二阕

韩琦

月榭风亭胜雅名,主公闲适愈多情。yuè xiè fēng tíng shèng yǎ míng,zhǔ gōng xián shì yù duō qíng。
芳樽屡酌瀛洲上,谁听霓裳散序声。fāng zūn lǚ zhuó yíng zhōu shàng,shuí tīng ní shang sàn xù shēng。

又寄二阕

韩琦

到处园亭列画屏,四时如只在仙扃。dào chù yuán tíng liè huà píng,sì shí rú zhǐ zài xiān jiōng。
归来便是无为乐,不必重笺道德经。guī lái biàn shì wú wèi lè,bù bì zhòng jiān dào dé jīng。

又一阕

韩琦

花下延宾启宴杯,回头香雪即成堆。huā xià yán bīn qǐ yàn bēi,huí tóu xiāng xuě jí chéng duī。
主人自挈宜城酿,不为青旗趁尔来。zhǔ rén zì qiè yí chéng niàng,bù wèi qīng qí chèn ěr lái。

和运判张端秘丞戏题安阳郡园

韩琦

垂杨阴里百花开,谁记当时任意栽。chuí yáng yīn lǐ bǎi huā kāi,shuí jì dāng shí rèn yì zāi。
好事继逢贤太守,算无心望主人来。hǎo shì jì féng xián tài shǒu,suàn wú xīn wàng zhǔ rén lái。

代郡园见答

韩琦

昼锦轻抛又几年,纵逢春色亦依然。zhòu jǐn qīng pāo yòu jǐ nián,zòng féng chūn sè yì yī rán。
争知台榭笙歌外,尽是猿惊鹤怨天。zhēng zhī tái xiè shēng gē wài,jǐn shì yuán jīng hè yuàn tiān。

再戏郡园

韩琦

一辞康乐困喧嚣,花笑莺啼似借嘲。yī cí kāng lè kùn xuān xiāo,huā xiào yīng tí shì jiè cháo。
日望君恩容病质,得归应自解譊譊。rì wàng jūn ēn róng bìng zhì,dé guī yīng zì jiě náo náo。