古诗词

答孙植太博后园宴射

韩琦

花梢点红芽绿茁,宴亭爽垲堋云列。huā shāo diǎn hóng yá lǜ zhuó,yàn tíng shuǎng kǎi péng yún liè。
呼宾习射次序升,体裁人人矜㔢挃。hū bīn xí shè cì xù shēng,tǐ cái rén rén jīn jué zhì。
六钧力副百中艺,由基注目老羿拽。liù jūn lì fù bǎi zhōng yì,yóu jī zhù mù lǎo yì zhuāi。
支左屈右何大工,象弭急收如列缺。zhī zuǒ qū yòu hé dà gōng,xiàng mǐ jí shōu rú liè quē。
须臾一镝入鹄心,画鼓连轰尽声喝。xū yú yī dī rù gǔ xīn,huà gǔ lián hōng jǐn shēng hē。
后者审固意愈精,有时大呼劈箭筈。hòu zhě shěn gù yì yù jīng,yǒu shí dà hū pī jiàn kuò。
惜哉最是毫厘差,彩侯似动笴微撇。xī zāi zuì shì háo lí chà,cǎi hóu shì dòng gǎn wēi piē。
分明角胜各记晕,将终或为一箭夺。fēn míng jiǎo shèng gè jì yūn,jiāng zhōng huò wèi yī jiàn duó。
当筵主筹令难犯,大白时举出正罚。dāng yán zhǔ chóu lìng nán fàn,dà bái shí jǔ chū zhèng fá。
此礼自古尤所重,矍圃去留宜有别。cǐ lǐ zì gǔ yóu suǒ zhòng,jué pǔ qù liú yí yǒu bié。
五善大抵主和容,不止穿杨与穿札。wǔ shàn dà dǐ zhǔ hé róng,bù zhǐ chuān yáng yǔ chuān zhá。
因忆当年黠羌叛,非才误授将军钺。yīn yì dāng nián xiá qiāng pàn,fēi cái wù shòu jiāng jūn yuè。
帐下貔貅十万师,力过生犀心似铁。zhàng xià pí xiū shí wàn shī,lì guò shēng xī xīn shì tiě。
大人未许覆凶巢,饬谨封垂御侵越。dà rén wèi xǔ fù xiōng cháo,chì jǐn fēng chuí yù qīn yuè。
悍夫猛士志待骋,贮填愤气何由泄。hàn fū měng shì zhì dài chěng,zhù tián fèn qì hé yóu xiè。
正值高秋天气寒,塞场霜重严风刮。zhèng zhí gāo qiū tiān qì hán,sāi chǎng shuāng zhòng yán fēng guā。
约束偏裨整队兵,旌旗烁电戈矛雪。yuē shù piān bì zhěng duì bīng,jīng qí shuò diàn gē máo xuě。
驱出长郊阅奇阵,离合应麾皆有节。qū chū zhǎng jiāo yuè qí zhèn,lí hé yīng huī jiē yǒu jié。
次引精锐较绝技,控弦命中无虚发。cì yǐn jīng ruì jiào jué jì,kòng xián mìng zhōng wú xū fā。
气豪马健走危坡,直下千寻未尝蹶。qì háo mǎ jiàn zǒu wēi pō,zhí xià qiān xún wèi cháng jué。
收军校猎围平原,犬顺人呼鹰解绁。shōu jūn xiào liè wéi píng yuán,quǎn shùn rén hū yīng jiě xiè。
山麋冲轶犯劲矢,岗兔奔跳迷狡穴。shān mí chōng yì fàn jìn shǐ,gǎng tù bēn tiào mí jiǎo xué。
大雕盘空不轻搏,老狐仰视肝胆裂。dà diāo pán kōng bù qīng bó,lǎo hú yǎng shì gān dǎn liè。
驻鞍赏获犒部曲,浪泻酒车论染血。zhù ān shǎng huò kào bù qū,làng xiè jiǔ chē lùn rǎn xuè。
将军未酣众心醉,耳后风生鼻头热。jiāng jūn wèi hān zhòng xīn zuì,ěr hòu fēng shēng bí tóu rè。
此日淮藩奉宽诏,朱轮慢辗行春辙。cǐ rì huái fān fèng kuān zhào,zhū lún màn niǎn xíng chūn zhé。
铃索声沉讼牒稀,优游大可养疏拙。líng suǒ shēng chén sòng dié xī,yōu yóu dà kě yǎng shū zhuō。
斜蒿青青鲚鲙新,公醪香重醅才拨。xié hāo qīng qīng jì kuài xīn,gōng láo xiāng zhòng pēi cái bō。
射堂对客且相娱,不妨乐事陶嘉月。shè táng duì kè qiě xiāng yú,bù fáng lè shì táo jiā yuè。
襟怀聊与水云闲,梦魂犹寄关山阔。jīn huái liáo yǔ shuǐ yún xián,mèng hún yóu jì guān shān kuò。
逢辰未立赫然勋,破的求功真琐屑。féng chén wèi lì hè rán xūn,pò de qiú gōng zhēn suǒ xiè。
欲得心如外貌欢,报国之诚尽摅豁。yù dé xīn rú wài mào huān,bào guó zhī chéng jǐn shū huō。
韩琦

韩琦

韩琦(1008—1075年),字稚圭,自号赣叟,汉族,相州安阳(今属河南)人。北宋政治家、名将,天圣进士。初授将作监丞,历枢密直学士、陕西经略安抚副使、陕西四路经略安抚招讨使。与范仲淹共同防御西夏,名重一时,时称“韩范”。嘉祐元年(1056),任枢密使;三年,拜同中书门下平章事。英宗嗣位,拜右仆射,封魏国公。神宗立,拜司空兼侍中,出知相州、大名府等地。熙宁八年卒,年六十八。谥忠献。《宋史》有传。著有《安阳集》五十卷。《全宋词》录其词四首。 韩琦的作品>>

猜您喜欢

馆直二阕

韩琦

章沟传漏过三更,霜压寒威特地生。zhāng gōu chuán lòu guò sān gèng,shuāng yā hán wēi tè dì shēng。
苦恨回环窗外铎,几番幽梦不教成。kǔ hèn huí huán chuāng wài duó,jǐ fān yōu mèng bù jiào chéng。

和春卿学士柳枝词五阕

韩琦

楼前轻雪未全销,偷得春光入嫩条。lóu qián qīng xuě wèi quán xiāo,tōu dé chūn guāng rù nèn tiáo。
似向东风犹旅拒,可能浑忘舞时腰。shì xiàng dōng fēng yóu lǚ jù,kě néng hún wàng wǔ shí yāo。

和春卿学士柳枝词五阕

韩琦

陌闲宫古绿烟迷,惹尽春愁困拂堤。mò xián gōng gǔ lǜ yān mí,rě jǐn chūn chóu kùn fú dī。
却为多情足离恨,故教沟水亦东西。què wèi duō qíng zú lí hèn,gù jiào gōu shuǐ yì dōng xī。

和春卿学士柳枝词五阕

韩琦

章街风晓起新眠,寒食轻阴未雨天。zhāng jiē fēng xiǎo qǐ xīn mián,hán shí qīng yīn wèi yǔ tiān。
无限青丝拂游骑,一生芳意负金鞭。wú xiàn qīng sī fú yóu qí,yī shēng fāng yì fù jīn biān。

和春卿学士柳枝词五阕

韩琦

淡烟轻日簇谁家,微出青旗一带斜。dàn yān qīng rì cù shuí jiā,wēi chū qīng qí yī dài xié。
对景似嫌春意老,更摇疏影扫残花。duì jǐng shì xián chūn yì lǎo,gèng yáo shū yǐng sǎo cán huā。

和春卿学士柳枝词五阕

韩琦

画桥南北水连天,才听莺声又晚蝉。huà qiáo nán běi shuǐ lián tiān,cái tīng yīng shēng yòu wǎn chán。
长使离魂容易断,春风秋月自依然。zhǎng shǐ lí hún róng yì duàn,chūn fēng qiū yuè zì yī rán。

再赋柳枝词二阕

韩琦

曲江风暖晓阴斜,翠色相宜拂钿车。qū jiāng fēng nuǎn xiǎo yīn xié,cuì sè xiāng yí fú diàn chē。
自有春眠慵未起,日高人困又飞花。zì yǒu chūn mián yōng wèi qǐ,rì gāo rén kùn yòu fēi huā。

再赋柳枝词二阕

韩琦

叶叶新长约黛蛾,丝丝轻软任风梭。yè yè xīn zhǎng yuē dài é,sī sī qīng ruǎn rèn fēng suō。
啼莺便学歌喉啭,知是春来舞意多。tí yīng biàn xué gē hóu zhuàn,zhī shì chūn lái wǔ yì duō。

登永济驿楼

韩琦

远烟芳草媚斜阳,萧索邮亭一望长。yuǎn yān fāng cǎo mèi xié yáng,xiāo suǒ yóu tíng yī wàng zhǎng。
尽日倚栏还独下,绿杨风软杏花香。jǐn rì yǐ lán hái dú xià,lǜ yáng fēng ruǎn xìng huā xiāng。

过虎北口

韩琦

东西层巘郁嵯峨,关口才容数骑过。dōng xī céng yǎn yù cuó é,guān kǒu cái róng shù qí guò。
天意本将南北限,即今天意又如何。tiān yì běn jiāng nán běi xiàn,jí jīn tiān yì yòu rú hé。

戏题仙掌

韩琦

三峰晴晓碧相挨,仙掌分明出雾开。sān fēng qíng xiǎo bì xiāng āi,xiān zhǎng fēn míng chū wù kāi。
莫向巍峨炫高手,也曾先得桂枝来。mò xiàng wēi é xuàn gāo shǒu,yě céng xiān dé guì zhī lái。

题利州昭化驿

韩琦

嘉陵源出本朝宗,地险无因直赴东。jiā líng yuán chū běn cháo zōng,dì xiǎn wú yīn zhí fù dōng。
从此逆流归顺去,恬波遥与峡江通。cóng cǐ nì liú guī shùn qù,tián bō yáo yǔ xiá jiāng tōng。

过三泉龙门二阕

韩琦

洞户呀然透碧溪,竹轩茅榭映高低。dòng hù ya rán tòu bì xī,zhú xuān máo xiè yìng gāo dī。
行人不待桃花发,一到仙扃已自迷。xíng rén bù dài táo huā fā,yī dào xiān jiōng yǐ zì mí。

过三泉龙门二阕

韩琦

欣过龙门柅使车,顿惊凡目识仙都。xīn guò lóng mén nǐ shǐ chē,dùn jīng fán mù shí xiān dōu。
海中知有三山在,未信能加此景无。hǎi zhōng zhī yǒu sān shān zài,wèi xìn néng jiā cǐ jǐng wú。

漫天岭

韩琦

欲使行人直过难,倚江凌汉任盘盘。yù shǐ xíng rén zhí guò nán,yǐ jiāng líng hàn rèn pán pán。
纡回到顶终须下,如此天高甚处漫。yū huí dào dǐng zhōng xū xià,rú cǐ tiān gāo shén chù màn。