古诗词

广陵大雪

韩琦

淮南常岁冬犹燠,今年阴沴何严酷。huái nán cháng suì dōng yóu yù,jīn nián yīn lì hé yán kù。
黑云漫天一月昏,大雪飞扬平压屋。hēi yún màn tiān yī yuè hūn,dà xuě fēi yáng píng yā wū。
风力轩号助其势,摆撼琳琅摧冻木。fēng lì xuān hào zhù qí shì,bǎi hàn lín láng cuī dòng mù。
通宵彻昼不暂停,堆积楼台满溪谷。tōng xiāo chè zhòu bù zàn tíng,duī jī lóu tái mǎn xī gǔ。
有时造出可怜态,柳絮梨花乱纷扑。yǒu shí zào chū kě lián tài,liǔ xù lí huā luàn fēn pū。
乘温变化雨声来,度日阶庭恣淋漉。chéng wēn biàn huà yǔ shēng lái,dù rì jiē tíng zì lín lù。
几萦寒霰不成丝,骤集疏檐还挂瀑。jǐ yíng hán xiàn bù chéng sī,zhòu jí shū yán hái guà pù。
蛰蛙得意欲跳掷,幽鹭无情成挫辱。zhé wā dé yì yù tiào zhì,yōu lù wú qíng chéng cuò rǔ。
罾鱼江叟冰透蓑,卖炭野翁泥没辐。zēng yú jiāng sǒu bīng tòu suō,mài tàn yě wēng ní méi fú。
闾阎细民诚可哀,三市不喧游手束。lǘ yán xì mín chéng kě āi,sān shì bù xuān yóu shǒu shù。
牛衣破解突无烟,饿犬声微饥子哭。niú yī pò jiě tū wú yān,è quǎn shēng wēi jī zi kū。
我闻上天主时泽,亦有常数滋农谷。wǒ wén shàng tiān zhǔ shí zé,yì yǒu cháng shù zī nóng gǔ。
膏润均于一岁中,是谓年丰调玉烛。gāo rùn jūn yú yī suì zhōng,shì wèi nián fēng diào yù zhú。
此来盛冬过尔多,却虑麦秋欠沾足。cǐ lái shèng dōng guò ěr duō,què lǜ mài qiū qiàn zhān zú。
太守忧民仰天祝,愿曙氛霾看晴旭。tài shǒu yōu mín yǎng tiān zhù,yuàn shǔ fēn mái kàn qíng xù。
望晴不晴无奈何,拥被醉眠头更缩。wàng qíng bù qíng wú nài hé,yōng bèi zuì mián tóu gèng suō。
韩琦

韩琦

韩琦(1008—1075年),字稚圭,自号赣叟,汉族,相州安阳(今属河南)人。北宋政治家、名将,天圣进士。初授将作监丞,历枢密直学士、陕西经略安抚副使、陕西四路经略安抚招讨使。与范仲淹共同防御西夏,名重一时,时称“韩范”。嘉祐元年(1056),任枢密使;三年,拜同中书门下平章事。英宗嗣位,拜右仆射,封魏国公。神宗立,拜司空兼侍中,出知相州、大名府等地。熙宁八年卒,年六十八。谥忠献。《宋史》有传。著有《安阳集》五十卷。《全宋词》录其词四首。 韩琦的作品>>

猜您喜欢

馆直二阕

韩琦

章沟传漏过三更,霜压寒威特地生。zhāng gōu chuán lòu guò sān gèng,shuāng yā hán wēi tè dì shēng。
苦恨回环窗外铎,几番幽梦不教成。kǔ hèn huí huán chuāng wài duó,jǐ fān yōu mèng bù jiào chéng。

和春卿学士柳枝词五阕

韩琦

楼前轻雪未全销,偷得春光入嫩条。lóu qián qīng xuě wèi quán xiāo,tōu dé chūn guāng rù nèn tiáo。
似向东风犹旅拒,可能浑忘舞时腰。shì xiàng dōng fēng yóu lǚ jù,kě néng hún wàng wǔ shí yāo。

和春卿学士柳枝词五阕

韩琦

陌闲宫古绿烟迷,惹尽春愁困拂堤。mò xián gōng gǔ lǜ yān mí,rě jǐn chūn chóu kùn fú dī。
却为多情足离恨,故教沟水亦东西。què wèi duō qíng zú lí hèn,gù jiào gōu shuǐ yì dōng xī。

和春卿学士柳枝词五阕

韩琦

章街风晓起新眠,寒食轻阴未雨天。zhāng jiē fēng xiǎo qǐ xīn mián,hán shí qīng yīn wèi yǔ tiān。
无限青丝拂游骑,一生芳意负金鞭。wú xiàn qīng sī fú yóu qí,yī shēng fāng yì fù jīn biān。

和春卿学士柳枝词五阕

韩琦

淡烟轻日簇谁家,微出青旗一带斜。dàn yān qīng rì cù shuí jiā,wēi chū qīng qí yī dài xié。
对景似嫌春意老,更摇疏影扫残花。duì jǐng shì xián chūn yì lǎo,gèng yáo shū yǐng sǎo cán huā。

和春卿学士柳枝词五阕

韩琦

画桥南北水连天,才听莺声又晚蝉。huà qiáo nán běi shuǐ lián tiān,cái tīng yīng shēng yòu wǎn chán。
长使离魂容易断,春风秋月自依然。zhǎng shǐ lí hún róng yì duàn,chūn fēng qiū yuè zì yī rán。

再赋柳枝词二阕

韩琦

曲江风暖晓阴斜,翠色相宜拂钿车。qū jiāng fēng nuǎn xiǎo yīn xié,cuì sè xiāng yí fú diàn chē。
自有春眠慵未起,日高人困又飞花。zì yǒu chūn mián yōng wèi qǐ,rì gāo rén kùn yòu fēi huā。

再赋柳枝词二阕

韩琦

叶叶新长约黛蛾,丝丝轻软任风梭。yè yè xīn zhǎng yuē dài é,sī sī qīng ruǎn rèn fēng suō。
啼莺便学歌喉啭,知是春来舞意多。tí yīng biàn xué gē hóu zhuàn,zhī shì chūn lái wǔ yì duō。

登永济驿楼

韩琦

远烟芳草媚斜阳,萧索邮亭一望长。yuǎn yān fāng cǎo mèi xié yáng,xiāo suǒ yóu tíng yī wàng zhǎng。
尽日倚栏还独下,绿杨风软杏花香。jǐn rì yǐ lán hái dú xià,lǜ yáng fēng ruǎn xìng huā xiāng。

过虎北口

韩琦

东西层巘郁嵯峨,关口才容数骑过。dōng xī céng yǎn yù cuó é,guān kǒu cái róng shù qí guò。
天意本将南北限,即今天意又如何。tiān yì běn jiāng nán běi xiàn,jí jīn tiān yì yòu rú hé。

戏题仙掌

韩琦

三峰晴晓碧相挨,仙掌分明出雾开。sān fēng qíng xiǎo bì xiāng āi,xiān zhǎng fēn míng chū wù kāi。
莫向巍峨炫高手,也曾先得桂枝来。mò xiàng wēi é xuàn gāo shǒu,yě céng xiān dé guì zhī lái。

题利州昭化驿

韩琦

嘉陵源出本朝宗,地险无因直赴东。jiā líng yuán chū běn cháo zōng,dì xiǎn wú yīn zhí fù dōng。
从此逆流归顺去,恬波遥与峡江通。cóng cǐ nì liú guī shùn qù,tián bō yáo yǔ xiá jiāng tōng。

过三泉龙门二阕

韩琦

洞户呀然透碧溪,竹轩茅榭映高低。dòng hù ya rán tòu bì xī,zhú xuān máo xiè yìng gāo dī。
行人不待桃花发,一到仙扃已自迷。xíng rén bù dài táo huā fā,yī dào xiān jiōng yǐ zì mí。

过三泉龙门二阕

韩琦

欣过龙门柅使车,顿惊凡目识仙都。xīn guò lóng mén nǐ shǐ chē,dùn jīng fán mù shí xiān dōu。
海中知有三山在,未信能加此景无。hǎi zhōng zhī yǒu sān shān zài,wèi xìn néng jiā cǐ jǐng wú。

漫天岭

韩琦

欲使行人直过难,倚江凌汉任盘盘。yù shǐ xíng rén zhí guò nán,yǐ jiāng líng hàn rèn pán pán。
纡回到顶终须下,如此天高甚处漫。yū huí dào dǐng zhōng xū xià,rú cǐ tiān gāo shén chù màn。