古诗词

和袁陟节推龙兴寺芍药

韩琦

广陵芍药真奇差,名与洛花相上天。guǎng líng sháo yào zhēn qí chà,míng yǔ luò huā xiāng shàng tiān。
洛花年来品格卑,所在随人趁高价。luò huā nián lái pǐn gé bēi,suǒ zài suí rén chèn gāo jià。
接头著处骋新妍,轻去本根无顾藉。jiē tóu zhù chù chěng xīn yán,qīng qù běn gēn wú gù jí。
不论姚花与魏花,只供俗目陪妖姹。bù lùn yáo huā yǔ wèi huā,zhǐ gōng sú mù péi yāo chà。
广陵之花性绝高,得地不移归造化。guǎng líng zhī huā xìng jué gāo,dé dì bù yí guī zào huà。
大豪人力或强迁,费尽雍培无艳冶。dà háo rén lì huò qiáng qiān,fèi jǐn yōng péi wú yàn yě。
东君固是花之主,千苞万萼从荣谢。dōng jūn gù shì huā zhī zhǔ,qiān bāo wàn è cóng róng xiè。
似矫东君泛爱心,枉杀春风不肯嫁。shì jiǎo dōng jūn fàn ài xīn,wǎng shā chūn fēng bù kěn jià。
遂令天下走香名,仿佛丹青竞夸诧。suì lìng tiān xià zǒu xiāng míng,fǎng fú dān qīng jìng kuā chà。
以此扬花较洛花,自合扬花推定霸。yǐ cǐ yáng huā jiào luò huā,zì hé yáng huā tuī dìng bà。
其间绝色可粗陈,天工着意诚堪讶。qí jiān jué sè kě cū chén,tiān gōng zhe yì chéng kān yà。
仙家冠子镂红云,金线妆治无匹亚。xiān jiā guān zi lòu hóng yún,jīn xiàn zhuāng zhì wú pǐ yà。
旋心体弱不胜枝,宝髻攲斜犹堕马。xuán xīn tǐ ruò bù shèng zhī,bǎo jì qī xié yóu duò mǎ。
冰雪肌肤一缬斑,新试守宫明似赭。bīng xuě jī fū yī xié bān,xīn shì shǒu gōng míng shì zhě。
双头两两最多情,象物更呈鞍面窊。shuāng tóu liǎng liǎng zuì duō qíng,xiàng wù gèng chéng ān miàn wā。
楼子亭亭欠姿媚,特有怪状堪图写。lóu zi tíng tíng qiàn zī mèi,tè yǒu guài zhuàng kān tú xiě。
见者方知画不真,未见直疑传者诈。jiàn zhě fāng zhī huà bù zhēn,wèi jiàn zhí yí chuán zhě zhà。
前贤大欲巧赋咏,片言未出心先怕。qián xián dà yù qiǎo fù yǒng,piàn yán wèi chū xīn xiān pà。
天上人间少其比,不似馀芳资假借。tiān shàng rén jiān shǎo qí bǐ,bù shì yú fāng zī jiǎ jiè。
我来淮海涉三春,三访龙兴旧僧舍。wǒ lái huái hǎi shè sān chūn,sān fǎng lóng xīng jiù sēng shě。
问得龙兴好事僧,每岁看承不敢暇。wèn dé lóng xīng hǎo shì sēng,měi suì kàn chéng bù gǎn xiá。
后园栽植虽甚蕃,及见花成由取舍。hòu yuán zāi zhí suī shén fān,jí jiàn huā chéng yóu qǔ shě。
出群标致必惊人,方徙矮坛临大厦。chū qún biāo zhì bì jīng rén,fāng xǐ ǎi tán lín dà shà。
客来只见轩槛前,国艳天姿相照射。kè lái zhǐ jiàn xuān kǎn qián,guó yàn tiān zī xiāng zhào shè。
因知灵种本自然,须凭精识能陶冶。yīn zhī líng zhǒng běn zì rán,xū píng jīng shí néng táo yě。
君子果有育材心,请视维扬种花者。jūn zi guǒ yǒu yù cái xīn,qǐng shì wéi yáng zhǒng huā zhě。
韩琦

韩琦

韩琦(1008—1075年),字稚圭,自号赣叟,汉族,相州安阳(今属河南)人。北宋政治家、名将,天圣进士。初授将作监丞,历枢密直学士、陕西经略安抚副使、陕西四路经略安抚招讨使。与范仲淹共同防御西夏,名重一时,时称“韩范”。嘉祐元年(1056),任枢密使;三年,拜同中书门下平章事。英宗嗣位,拜右仆射,封魏国公。神宗立,拜司空兼侍中,出知相州、大名府等地。熙宁八年卒,年六十八。谥忠献。《宋史》有传。著有《安阳集》五十卷。《全宋词》录其词四首。 韩琦的作品>>

猜您喜欢

再赋一阕

韩琦

槛外风光触处奇,岭头金像对巍巍。kǎn wài fēng guāng chù chù qí,lǐng tóu jīn xiàng duì wēi wēi。
主人偏恋南犍乐,只恐瓜时示肯归。zhǔ rén piān liàn nán jiān lè,zhǐ kǒng guā shí shì kěn guī。

新柳二阕

韩琦

弄黄含绿叶开眉,最有春来次第知。nòng huáng hán lǜ yè kāi méi,zuì yǒu chūn lái cì dì zhī。
生计任随栽者意,却嗤松柏不禁移。shēng jì rèn suí zāi zhě yì,què chī sōng bǎi bù jìn yí。

新柳二阕

韩琦

驿路行人东复西,等闲攀折损芳枝。yì lù xíng rén dōng fù xī,děng xián pān zhé sǔn fāng zhī。
有生自是无根物,忍向乐风赠别离。yǒu shēng zì shì wú gēn wù,rěn xiàng lè fēng zèng bié lí。

柳絮二阕

韩琦

惯恼东风不定家,高楼长陌奈无涯。guàn nǎo dōng fēng bù dìng jiā,gāo lóu zhǎng mò nài wú yá。
一春情绪空撩乱,不是天生稳重花。yī chūn qíng xù kōng liāo luàn,bù shì tiān shēng wěn zhòng huā。

柳絮二阕

韩琦

絮雪纷纷不自持,乱愁萦困满春晖。xù xuě fēn fēn bù zì chí,luàn chóu yíng kùn mǎn chūn huī。
有时穿入花枝过,无限蜂儿作队飞。yǒu shí chuān rù huā zhī guò,wú xiàn fēng ér zuò duì fēi。

锦被堆

韩琦

不管莺声向晓催,锦衾春晚尚成堆。bù guǎn yīng shēng xiàng xiǎo cuī,jǐn qīn chūn wǎn shàng chéng duī。
香红若解知人意,睡取东君不放回。xiāng hóng ruò jiě zhī rén yì,shuì qǔ dōng jūn bù fàng huí。

牡丹初芽为鸦啄之感而成咏

韩琦

牡丹经雨发香芽,满地新红因饿鸦。mǔ dān jīng yǔ fā xiāng yá,mǎn dì xīn hóng yīn è yā。
利嘴可能伤国艳,只教春色入凡花。lì zuǐ kě néng shāng guó yàn,zhǐ jiào chūn sè rù fán huā。

游蜂

韩琦

游蜂纷扑竞花繁,未到香须只自喧。yóu fēng fēn pū jìng huā fán,wèi dào xiāng xū zhǐ zì xuān。
尽日却输蝴蝶计,闹红心里默无言。jǐn rì què shū hú dié jì,nào hóng xīn lǐ mò wú yán。

新燕

韩琦

出入高堂性似驯,泥巢深稳足容身。chū rù gāo táng xìng shì xùn,ní cháo shēn wěn zú róng shēn。
雕梁并宿嫌频看,巧语多应是骂人。diāo liáng bìng sù xián pín kàn,qiǎo yǔ duō yīng shì mà rén。

苦雨方霁蛙声不已

韩琦

暑雨朝来已厌多,蛙鸣犹更幸滂沱。shǔ yǔ cháo lái yǐ yàn duō,wā míng yóu gèng xìng pāng tuó。
虽然快尔狂跳志,争奈良田有害何。suī rán kuài ěr kuáng tiào zhì,zhēng nài liáng tián yǒu hài hé。

题翠钟亭

韩琦

钟峰隐隐隔江湍,翠色偏宜雨后看。zhōng fēng yǐn yǐn gé jiāng tuān,cuì sè piān yí yǔ hòu kàn。
大抵兴王须恃德,饶君终古作龙盘。dà dǐ xīng wáng xū shì dé,ráo jūn zhōng gǔ zuò lóng pán。

重九会光化二阕

韩琦

寺枕隋家废苑前,登高还此会僚贤。sì zhěn suí jiā fèi yuàn qián,dēng gāo hái cǐ huì liáo xián。
凭轩莫赋悲秋事,剩撚黄花送酒船。píng xuān mò fù bēi qiū shì,shèng niǎn huáng huā sòng jiǔ chuán。

重九会光化二阕

韩琦

谁言秋色不如春,及到重阳景自新。shuí yán qiū sè bù rú chūn,jí dào zhòng yáng jǐng zì xīn。
随分笙歌行乐处,菊花萸子更宜人。suí fēn shēng gē xíng lè chù,jú huā yú zi gèng yí rén。

寄并帅庞公古瓦砚

韩琦

邺瓦搜来颇异常,寄诚安足奉文房。yè wǎ sōu lái pǒ yì cháng,jì chéng ān zú fèng wén fáng。
早陪神化丹青笔,莫滞边书赤白囊。zǎo péi shén huà dān qīng bǐ,mò zhì biān shū chì bái náng。

次韵答并帅庞公谢寄古砚

韩琦

谁传石末首青州,邺砚今推第一流。shuí chuán shí mò shǒu qīng zhōu,yè yàn jīn tuī dì yī liú。
更好岂堪濡化笔,报琼终念木瓜投。gèng hǎo qǐ kān rú huà bǐ,bào qióng zhōng niàn mù guā tóu。