古诗词

众春园

韩琦

中山雄北边,地得要害扼。zhōng shān xióng běi biān,dì dé yào hài è。
烽警昔未彻,民日困兵革。fēng jǐng xī wèi chè,mín rì kùn bīng gé。
一从无事来,历祀且半百。yī cóng wú shì lái,lì sì qiě bàn bǎi。
戈矛既钱镈,比屋遂仁宅。gē máo jì qián bó,bǐ wū suì rén zhái。
人生亦自劳,营业鲜暇隙。rén shēng yì zì láo,yíng yè xiān xiá xì。
诚哉百日勤,固愿一日适。chéng zāi bǎi rì qín,gù yuàn yī rì shì。
为政本人情,三代所不易。wèi zhèng běn rén qíng,sān dài suǒ bù yì。
汉吏称循良,在宣布恩泽。hàn lì chēng xún liáng,zài xuān bù ēn zé。
兹吾治废园,大揭众春额。zī wú zhì fèi yuán,dà jiē zhòng chūn é。
庶乎时节游,使见太平迹。shù hū shí jié yóu,shǐ jiàn tài píng jì。
园中何所有,风物难具籍。yuán zhōng hé suǒ yǒu,fēng wù nán jù jí。
方塘百亩馀,遥派逗寒碧。fāng táng bǎi mǔ yú,yáo pài dòu hán bì。
虚亭跨彩桥,孤屿耸幽石。xū tíng kuà cǎi qiáo,gū yǔ sǒng yōu shí。
环堤柳万株,无时张翠帟。huán dī liǔ wàn zhū,wú shí zhāng cuì yì。
移得江南天,不觉万里隔。yí dé jiāng nán tiān,bù jué wàn lǐ gé。
芳林灼灼花,次第锦绣坼。fāng lín zhuó zhuó huā,cì dì jǐn xiù chè。
三春烂熳时,为民开宴席。sān chūn làn màn shí,wèi mín kāi yàn xí。
观者如堵墙,士女杂城陌。guān zhě rú dǔ qiáng,shì nǚ zá chéng mò。
野态得天真,靓妆非俗格。yě tài dé tiān zhēn,jìng zhuāng fēi sú gé。
惟意任所如,去来何络绎。wéi yì rèn suǒ rú,qù lái hé luò yì。
多欢知有今,胜致骇非昔。duō huān zhī yǒu jīn,shèng zhì hài fēi xī。
如登老氏台,怀抱罔不释。rú dēng lǎo shì tái,huái bào wǎng bù shì。
既以休吾民,又足奉嘉客。jì yǐ xiū wú mín,yòu zú fèng jiā kè。
清暑暨凉秋,池景尤可惜。qīng shǔ jì liáng qiū,chí jǐng yóu kě xī。
红蕖四照香,风送入絺绤。hóng qú sì zhào xiāng,fēng sòng rù chī xì。
乘兴命轻舟,纵赏缓撑刺。chéng xīng mìng qīng zhōu,zòng shǎng huǎn chēng cì。
芳饵须鲙资,绿房欣手摘。fāng ěr xū kuài zī,lǜ fáng xīn shǒu zhāi。
就饮圆荷中,一当数大白。jiù yǐn yuán hé zhōng,yī dāng shù dà bái。
时见群鸥飞,惊此红袖拍。shí jiàn qún ōu fēi,jīng cǐ hóng xiù pāi。
献酬如未快,申令喜相搦。xiàn chóu rú wèi kuài,shēn lìng xǐ xiāng nuò。
或见大敌怯,便可遗巾帼。huò jiàn dà dí qiè,biàn kě yí jīn guó。
酣战方气振,俄景忽晡夕。hān zhàn fāng qì zhèn,é jǐng hū bū xī。
人笑山公归,酩酊倒巾帻。rén xiào shān gōng guī,mǐng dīng dào jīn zé。
谁知酩酊心,自有制胜策。shuí zhī mǐng dīng xīn,zì yǒu zhì shèng cè。
韩琦

韩琦

韩琦(1008—1075年),字稚圭,自号赣叟,汉族,相州安阳(今属河南)人。北宋政治家、名将,天圣进士。初授将作监丞,历枢密直学士、陕西经略安抚副使、陕西四路经略安抚招讨使。与范仲淹共同防御西夏,名重一时,时称“韩范”。嘉祐元年(1056),任枢密使;三年,拜同中书门下平章事。英宗嗣位,拜右仆射,封魏国公。神宗立,拜司空兼侍中,出知相州、大名府等地。熙宁八年卒,年六十八。谥忠献。《宋史》有传。著有《安阳集》五十卷。《全宋词》录其词四首。 韩琦的作品>>

猜您喜欢

祀坟道中

韩琦

虽欣膏泽启丰年,民病犹艰救目前。suī xīn gāo zé qǐ fēng nián,mín bìng yóu jiān jiù mù qián。
阙祀丘坟无解裂,荐饥村落少秋千。quē sì qiū fén wú jiě liè,jiàn jī cūn luò shǎo qiū qiān。
云梳陇麦千行直,粉淡墙花半脸妍。yún shū lǒng mài qiān xíng zhí,fěn dàn qiáng huā bàn liǎn yán。
榆荚渐能供歉腹,何曾抛得买春钱。yú jiá jiàn néng gōng qiàn fù,hé céng pāo dé mǎi chūn qián。

祀坟遇风

韩琦

忽极暄融候莫穷,不为膏泽却为风。hū jí xuān róng hòu mò qióng,bù wèi gāo zé què wèi fēng。
气蒸人腹成中热,尘入花心作病虫。qì zhēng rén fù chéng zhōng rè,chén rù huā xīn zuò bìng chóng。
欲望好峰迷远目,正浓韶景失晴空。yù wàng hǎo fēng mí yuǎn mù,zhèng nóng sháo jǐng shī qíng kōng。
飘然终日俄收怒,归送旌旗撼晚红。piāo rán zhōng rì é shōu nù,guī sòng jīng qí hàn wǎn hóng。

北第同赏牡丹

韩琦

正是花王谷雨天,此携尊酒一凭轩。zhèng shì huā wáng gǔ yǔ tiān,cǐ xié zūn jiǔ yī píng xuān。
阳台几日徒惊梦,息国经年又不言。yáng tái jǐ rì tú jīng mèng,xī guó jīng nián yòu bù yán。
但得留连词客醉,算难回避蜜蜂喧。dàn dé liú lián cí kè zuì,suàn nán huí bì mì fēng xuān。
自从标锦输先手,羞见妖红作状元。zì cóng biāo jǐn shū xiān shǒu,xiū jiàn yāo hóng zuò zhuàng yuán。

观王推官园牡丹

韩琦

风养花王接舜薰,始知仙圃别藏春。fēng yǎng huā wáng jiē shùn xūn,shǐ zhī xiān pǔ bié cáng chūn。
欣闻东道招来数,得见西京谱外新。xīn wén dōng dào zhāo lái shù,dé jiàn xī jīng pǔ wài xīn。
九萼压丛看易失,万金邀客日须频。jiǔ è yā cóng kàn yì shī,wàn jīn yāo kè rì xū pín。
群芳面我应相识,便是宜轻不退人。qún fāng miàn wǒ yīng xiāng shí,biàn shì yí qīng bù tuì rén。

乙卯昼锦堂同赏牡丹

韩琦

从来三月赏芳妍,开晚今逢首夏天。cóng lái sān yuè shǎng fāng yán,kāi wǎn jīn féng shǒu xià tiān。
料得东君私此老,且留西子久当筵。liào dé dōng jūn sī cǐ lǎo,qiě liú xī zi jiǔ dāng yán。
柳丝偷学伤春绪,榆荚争飞买笑钱。liǔ sī tōu xué shāng chūn xù,yú jiá zhēng fēi mǎi xiào qián。
我是至和亲植者,雨中相见似潸然。wǒ shì zhì hé qīn zhí zhě,yǔ zhōng xiāng jiàn shì shān rán。

柳絮

韩琦

杨柳生花不恋枝,纷纷终日亦何依。yáng liǔ shēng huā bù liàn zhī,fēn fēn zhōng rì yì hé yī。
聚来庭下为毬辊,散向空中作雪飞。jù lái tíng xià wèi qiú gǔn,sàn xiàng kōng zhōng zuò xuě fēi。
闲共落英浮远水,静和幽蝶舞斜晖。xián gòng luò yīng fú yuǎn shuǐ,jìng hé yōu dié wǔ xié huī。
见君方惜春难住,忍纵轻狂搅扰归。jiàn jūn fāng xī chūn nán zhù,rěn zòng qīng kuáng jiǎo rǎo guī。

乙卯北第同赏芍药

韩琦

维扬嘉种发清和,灼灼吾园盛孰过。wéi yáng jiā zhǒng fā qīng hé,zhuó zhuó wú yuán shèng shú guò。
红玉斗成楼突兀,白云争簇髻巍峨。hóng yù dòu chéng lóu tū wù,bái yún zhēng cù jì wēi é。
仙容世必推茅岭,醉艳人谁敌苎萝。xiān róng shì bì tuī máo lǐng,zuì yàn rén shuí dí zhù luó。
不是栽培功未至,年年何苦转枝多。bù shì zāi péi gōng wèi zhì,nián nián hé kǔ zhuǎn zhī duō。

北第再赏芍药

韩琦

广陵花发信惟夭,已剪还开客重邀。guǎng líng huā fā xìn wéi yāo,yǐ jiǎn hái kāi kè zhòng yāo。
满引莫辞金凿落,盛观何止玉逍遥。mǎn yǐn mò cí jīn záo luò,shèng guān hé zhǐ yù xiāo yáo。
娇红闹密轻多叶,醉粉攲斜奈软条。jiāo hóng nào mì qīng duō yè,zuì fěn qī xié nài ruǎn tiáo。
且纵高吟赏真艳,侍姝羞匿不须招。qiě zòng gāo yín shǎng zhēn yàn,shì shū xiū nì bù xū zhāo。

狎鸥亭同赏芍药

韩琦

家园经赏复官园,芍药多名两共妍。jiā yuán jīng shǎng fù guān yuán,sháo yào duō míng liǎng gòng yán。
醉白堂前淮海艳,狎鸥亭下凤麟天。zuì bái táng qián huái hǎi yàn,xiá ōu tíng xià fèng lín tiān。
楼妆瑞玉千层密,冠缕真金半尺圆。lóu zhuāng ruì yù qiān céng mì,guān lǚ zhēn jīn bàn chǐ yuán。
不斗诗豪开酒户,是将倾国欲轻捐。bù dòu shī háo kāi jiǔ hù,shì jiāng qīng guó yù qīng juān。

初会醉白堂

韩琦

因建新堂慕昔贤,本期归老此安然。yīn jiàn xīn táng mù xī xián,běn qī guī lǎo cǐ ān rán。
轻阴竹满窗间月,倒影莲开水下天。qīng yīn zhú mǎn chuāng jiān yuè,dào yǐng lián kāi shuǐ xià tiān。
自向酒中知有德,更于琴外晓无弦。zì xiàng jiǔ zhōng zhī yǒu dé,gèng yú qín wài xiǎo wú xián。
霓裳百指非吾事,只学醺酣石上眠。ní shang bǎi zhǐ fēi wú shì,zhǐ xué xūn hān shí shàng mián。

早夏其三

韩琦

十里溪源注北塘,贮成宽碧澹泱泱。shí lǐ xī yuán zhù běi táng,zhù chéng kuān bì dàn yāng yāng。
新蒲弱荇参差绿,去鹜来凫断续行。xīn pú ruò xìng cān chà lǜ,qù wù lái fú duàn xù xíng。
一缆轻波摇鹢舸,满罾斜日晒鱼梁。yī lǎn qīng bō yáo yì gě,mǎn zēng xié rì shài yú liáng。
使君思拙无清梦,高柳阴成草自长。shǐ jūn sī zhuō wú qīng mèng,gāo liǔ yīn chéng cǎo zì zhǎng。

睢阳五老图

韩琦

治道刚明老始闲,礼义曾著一朝冠。zhì dào gāng míng lǎo shǐ xián,lǐ yì céng zhù yī cháo guān。
观农省岁知民瘼,退寇安邦建夏桓。guān nóng shěng suì zhī mín mò,tuì kòu ān bāng jiàn xià huán。
法驾六龙亲善御,吟游五老薄时寒。fǎ jià liù lóng qīn shàn yù,yín yóu wǔ lǎo báo shí hán。
清名迈古今人慕,稷契馀风后学看。qīng míng mài gǔ jīn rén mù,jì qì yú fēng hòu xué kàn。

早夏

韩琦

脱帻吏休后,凭轩风快馀。tuō zé lì xiū hòu,píng xuān fēng kuài yú。
瀑泉增濑急,新叶补林疏。pù quán zēng lài jí,xīn yè bǔ lín shū。

早夏

韩琦

暑初天未热,观阁进轻凉。shǔ chū tiān wèi rè,guān gé jìn qīng liáng。
果熟愁枝重,荷生觉渚香。guǒ shú chóu zhī zhòng,hé shēng jué zhǔ xiāng。

馆直二阕

韩琦

玉山岑寂雪花乾,仙掌风高露未漙。yù shān cén jì xuě huā qián,xiān zhǎng fēng gāo lù wèi tuán。
自笑曼都凡格在,一宵无奈月边寒。zì xiào màn dōu fán gé zài,yī xiāo wú nài yuè biān hán。