古诗词

醉白堂

韩琦

戆老新成池上堂,因忆乐天池上篇。gàng lǎo xīn chéng chí shàng táng,yīn yì lè tiān chí shàng piān。
乐天先识勇退早,凛凛万世清风传。lè tiān xiān shí yǒng tuì zǎo,lǐn lǐn wàn shì qīng fēng chuán。
古人中求尚难拟,自顾愚者孰可肩。gǔ rén zhōng qiú shàng nán nǐ,zì gù yú zhě shú kě jiān。
但举当时池上物,愧今之有殊未全。dàn jǔ dāng shí chí shàng wù,kuì jīn zhī yǒu shū wèi quán。
池东无廪贮馀粟,池西无亭挥五弦。chí dōng wú lǐn zhù yú sù,chí xī wú tíng huī wǔ xián。
中无高桥跨三岛,下压鳌背浮清涟。zhōng wú gāo qiáo kuà sān dǎo,xià yā áo bèi fú qīng lián。
其间合奏散序者,童妓百指皆婵娟。qí jiān hé zòu sàn xù zhě,tóng jì bǎi zhǐ jiē chán juān。
平无三石展湘簟,静无双鹤翘丁仙。píng wú sān shí zhǎn xiāng diàn,jìng wú shuāng hè qiào dīng xiān。
雅无吴郡青版舫,游泛安便牢且坚。yǎ wú wú jùn qīng bǎn fǎng,yóu fàn ān biàn láo qiě jiān。
吾今谋退亦易足,池南大屋藏群编。wú jīn móu tuì yì yì zú,chí nán dà wū cáng qún biān。
一车岂若万籍富,子孙得以精覃研。yī chē qǐ ruò wàn jí fù,zi sūn dé yǐ jīng tán yán。
夹堂修竹抱幽翠,森森拥槛竿逾千。jiā táng xiū zhú bào yōu cuì,sēn sēn yōng kǎn gān yú qiān。
池中所出粗可爱,芡盘菱角红白莲。chí zhōng suǒ chū cū kě ài,qiàn pán líng jiǎo hóng bái lián。
芍药多名来江都,牡丹绝艳移洛川。sháo yào duō míng lái jiāng dōu,mǔ dān jué yàn yí luò chuān。
及时花发池左右,香苞烂染朝霞鲜。jí shí huā fā chí zuǒ yòu,xiāng bāo làn rǎn cháo xiá xiān。
戆老于此兴不浅,间会宾属陈芳筵。gàng lǎo yú cǐ xīng bù qiǎn,jiān huì bīn shǔ chén fāng yán。
妖妍姬侍目嘉卉,咿哑丝竹听流泉。yāo yán jī shì mù jiā huì,yī yǎ sī zhú tīng liú quán。
宜城酿法亦云美,诗酒仅可追前贤。yí chéng niàng fǎ yì yún měi,shī jiǔ jǐn kě zhuī qián xián。
狂吟气健薄霄汉,豪饮体放忘貂蝉。kuáng yín qì jiàn báo xiāo hàn,háo yǐn tǐ fàng wàng diāo chán。
酒酣陶陶睡席上,醉乡何有但浩然。jiǔ hān táo táo shuì xí shàng,zuì xiāng hé yǒu dàn hào rán。
人生所适贵自适,斯适岂异白乐天。rén shēng suǒ shì guì zì shì,sī shì qǐ yì bái lè tiān。
未能得谢已知此,得谢吾乐知谁先。wèi néng dé xiè yǐ zhī cǐ,dé xiè wú lè zhī shuí xiān。
韩琦

韩琦

韩琦(1008—1075年),字稚圭,自号赣叟,汉族,相州安阳(今属河南)人。北宋政治家、名将,天圣进士。初授将作监丞,历枢密直学士、陕西经略安抚副使、陕西四路经略安抚招讨使。与范仲淹共同防御西夏,名重一时,时称“韩范”。嘉祐元年(1056),任枢密使;三年,拜同中书门下平章事。英宗嗣位,拜右仆射,封魏国公。神宗立,拜司空兼侍中,出知相州、大名府等地。熙宁八年卒,年六十八。谥忠献。《宋史》有传。著有《安阳集》五十卷。《全宋词》录其词四首。 韩琦的作品>>

猜您喜欢

再答

韩琦

拙者奔驰智者藏,细论朝体岂无伤。zhuō zhě bēn chí zhì zhě cáng,xì lùn cháo tǐ qǐ wú shāng。
苍生困敝谁更化,贤弼优游自考祥。cāng shēng kùn bì shuí gèng huà,xián bì yōu yóu zì kǎo xiáng。
四海唐虞终我事,三川风月且吾乡。sì hǎi táng yú zhōng wǒ shì,sān chuān fēng yuè qiě wú xiāng。
军中不识阳春赠,几按青萍骇夜光。jūn zhōng bù shí yáng chūn zèng,jǐ àn qīng píng hài yè guāng。

再答

韩琦

久抛儒掖御戎疆,每忆青毡只自伤。jiǔ pāo rú yē yù róng jiāng,měi yì qīng zhān zhǐ zì shāng。
马上文章终是俗,胸中戈甲亦非祥。mǎ shàng wén zhāng zhōng shì sú,xiōng zhōng gē jiǎ yì fēi xiáng。
哇声误入离韶耳,藻衮轻投被毳乡。wa shēng wù rù lí sháo ěr,zǎo gǔn qīng tóu bèi cuì xiāng。
赖得高贤时借誉,不然幽迹转无光。lài dé gāo xián shí jiè yù,bù rán yōu jì zhuǎn wú guāng。

观稼回北园席上

韩琦

郊原飞隼拂晴霓,秋入丰年未惨悽。jiāo yuán fēi sǔn fú qíng ní,qiū rù fēng nián wèi cǎn qī。
尝酒管弦先社集,捺弮禾黍极云齐。cháng jiǔ guǎn xián xiān shè jí,nà quān hé shǔ jí yún qí。
雪铺荞麦花漫野,黛抹蔓菁菜满畦。xuě pù qiáo mài huā màn yě,dài mǒ màn jīng cài mǎn qí。
区脱狴牢无一事,山翁赢得醉如泥。qū tuō bì láo wú yī shì,shān wēng yíng dé zuì rú ní。

灯夕遇雪席上

韩琦

此夕仙花降羯陀,万灯光里雪花和。cǐ xī xiān huā jiàng jié tuó,wàn dēng guāng lǐ xuě huā hé。
天心要足良农望,人世常多好事魔。tiān xīn yào zú liáng nóng wàng,rén shì cháng duō hǎo shì mó。
云际未应成霢霂,风前疑欲助婆娑。yún jì wèi yīng chéng mài mù,fēng qián yí yù zhù pó suō。
阴晴况是民俱乐,无奈嘉宾惜醉何。yīn qíng kuàng shì mín jù lè,wú nài jiā bīn xī zuì hé。

次韵答致政杜公以迁职惠诗

韩琦

满岁穷边喜未还,飞尘犹拟助高山。mǎn suì qióng biān xǐ wèi hái,fēi chén yóu nǐ zhù gāo shān。
一年愿借虽惭寇,万里思归却笑班。yī nián yuàn jiè suī cán kòu,wàn lǐ sī guī què xiào bān。
紫塞风烟长冷淡,赤松光景正安闲。zǐ sāi fēng yān zhǎng lěng dàn,chì sōng guāng jǐng zhèng ān xián。
何时少奉挥金宴,免役劳魂梦寐间。hé shí shǎo fèng huī jīn yàn,miǎn yì láo hún mèng mèi jiān。

壬辰寒食众春园

韩琦

寒食郊园此会稀,吏民随意赏芳菲。hán shí jiāo yuán cǐ huì xī,lì mín suí yì shǎng fāng fēi。
樽前有乐人还去,墙外无花蝶乱飞。zūn qián yǒu lè rén hái qù,qiáng wài wú huā dié luàn fēi。
众里秋千应是騃,岸边鸥鸟却忘机。zhòng lǐ qiū qiān yīng shì ái,àn biān ōu niǎo què wàng jī。
黄昏易觉春醪散,细雨迎风洒西归。huáng hūn yì jué chūn láo sàn,xì yǔ yíng fēng sǎ xī guī。

壬辰重九即席

韩琦

中山风物有前缘,经赏重阳第五年。zhōng shān fēng wù yǒu qián yuán,jīng shǎng zhòng yáng dì wǔ nián。
莫为素毛悲晚岁,且吹黄菊酌芳筵。mò wèi sù máo bēi wǎn suì,qiě chuī huáng jú zhuó fāng yán。
退求僻郡疑邀宠,甘老穷边似好权。tuì qiú pì jùn yí yāo chǒng,gān lǎo qióng biān shì hǎo quán。
笑问此身何计是,不如嘉节倒垂莲。xiào wèn cǐ shēn hé jì shì,bù rú jiā jié dào chuí lián。

壬辰岁除喜雪

韩琦

祈雪经冬未应人,岁除方喜六花匀。qí xuě jīng dōng wèi yīng rén,suì chú fāng xǐ liù huā yún。
解苏民望终为腊,要入时宜不在春。jiě sū mín wàng zhōng wèi là,yào rù shí yí bù zài chūn。
欲使休祥同节贺,更教生物及年新。yù shǐ xiū xiáng tóng jié hè,gèng jiào shēng wù jí nián xīn。
明朝元会排天仗,万玉相辉拜紫宸。míng cháo yuán huì pái tiān zhàng,wàn yù xiāng huī bài zǐ chén。

宾雁

韩琦

候时宾雁觉秋分,便委胡霜溯楚氛。hòu shí bīn yàn jué qiū fēn,biàn wěi hú shuāng sù chǔ fēn。
一片画屏横远岫,几行书字帖轻云。yī piàn huà píng héng yuǎn xiù,jǐ xíng shū zì tiē qīng yún。
信通离阔诚虚语,声到英雄似不闻。xìn tōng lí kuò chéng xū yǔ,shēng dào yīng xióng shì bù wén。
莫趁衡阳恋闲暖,南儿矰缴正纷纷。mò chèn héng yáng liàn xián nuǎn,nán ér zēng jiǎo zhèng fēn fēn。

次韵答致政杜公以加节见寄

韩琦

西北连忧寄责深,十年回首失光阴。xī běi lián yōu jì zé shēn,shí nián huí shǒu shī guāng yīn。
丹心报国期输尽,白日当天荷照临。dān xīn bào guó qī shū jǐn,bái rì dāng tiān hé zhào lín。
赐钺何劳诚腼面,捍边虽久即甘心。cì yuè hé láo chéng miǎn miàn,hàn biān suī jiǔ jí gān xīn。
孤根只有衰危甚,不得终身被傅霖。gū gēn zhǐ yǒu shuāi wēi shén,bù dé zhōng shēn bèi fù lín。

次韵答留台春卿侍郎以加节见寄二首

韩琦

一落粗官伍哙曹,清流甘分绝英髦。yī luò cū guān wǔ kuài cáo,qīng liú gān fēn jué yīng máo。
建牙恩有丘山重,捍塞功无尺寸高。jiàn yá ēn yǒu qiū shān zhòng,hàn sāi gōng wú chǐ cùn gāo。
许国壮心轻蹈死,殄戎豪气入横刀。xǔ guó zhuàng xīn qīng dǎo sǐ,tiǎn róng háo qì rù héng dāo。
只期名遂扁舟去,掉臂江湖掷锦袍。zhǐ qī míng suì biǎn zhōu qù,diào bì jiāng hú zhì jǐn páo。

次韵答留台春卿侍郎以加节见寄二首

韩琦

洛下安然塞下劳,公持霜简我持旄。luò xià ān rán sāi xià láo,gōng chí shuāng jiǎn wǒ chí máo。
忧无虚日三垂重,闲入芳春万事高。yōu wú xū rì sān chuí zhòng,xián rù fāng chūn wàn shì gāo。
病虎厌风摧汉节,卧龙悭雨涩吴刀。bìng hǔ yàn fēng cuī hàn jié,wò lóng qiān yǔ sè wú dāo。
遥知啸傲烟霞外,肯把仙袍换战袍。yáo zhī xiào ào yān xiá wài,kěn bǎ xiān páo huàn zhàn páo。

清明获鹿道中

韩琦

尺雪征涂已倦行,那堪寂寞过清明。chǐ xuě zhēng tú yǐ juàn xíng,nà kān jì mò guò qīng míng。
农居近古秋千野,县堞成虚睥睨平。nóng jū jìn gǔ qiū qiān yě,xiàn dié chéng xū pì nì píng。
只见靓妆矜节服,更无闲地匝春耕。zhǐ jiàn jìng zhuāng jīn jié fú,gèng wú xián dì zā chūn gēng。
山川寓目皆形胜,可惜虚屯百万兵。shān chuān yù mù jiē xíng shèng,kě xī xū tún bǎi wàn bīng。

过井陉淮侯庙

韩琦

破赵降燕汉业成,兔亡良犬日图烹。pò zhào jiàng yàn hàn yè chéng,tù wáng liáng quǎn rì tú pēng。
家僮上变安知实,史笔加诬贵有名。jiā tóng shàng biàn ān zhī shí,shǐ bǐ jiā wū guì yǒu míng。
功盖一时诚不灭,恨埋千古欲谁明。gōng gài yī shí chéng bù miè,hèn mái qiān gǔ yù shuí míng。
荒祠尚枕陉间道,涧水空传哽咽声。huāng cí shàng zhěn xíng jiān dào,jiàn shuǐ kōng chuán gěng yàn shēng。

吕景初殿院被召归阙

韩琦

迩臣清举世推公,驿召归驰御史骢。ěr chén qīng jǔ shì tuī gōng,yì zhào guī chí yù shǐ cōng。
不独危言开正道,更将高节激颓风。bù dú wēi yán kāi zhèng dào,gèng jiāng gāo jié jī tuí fēng。
严霜透骨寒威重,健鹘盘空杀气雄。yán shuāng tòu gǔ hán wēi zhòng,jiàn gǔ pán kōng shā qì xióng。
朝选虽精知尚薄,济时才业满胸中。cháo xuǎn suī jīng zhī shàng báo,jì shí cái yè mǎn xiōng zhōng。