古诗词

蝶恋花·题觉海寺壁

陈霆

一线功名牵鼻住。yī xiàn gōng míng qiān bí zhù。
百岁闲身,卖向匆忙处。bǎi suì xián shēn,mài xiàng cōng máng chù。
暮鼓才终鸡又起。mù gǔ cái zhōng jī yòu qǐ。
空教老尽阎浮世。kōng jiào lǎo jǐn yán fú shì。
又是碧山无绝意。yòu shì bì shān wú jué yì。
白羽青鞋,容我来还去。bái yǔ qīng xié,róng wǒ lái hái qù。
坐个蒲团抛个偈。zuò gè pú tuán pāo gè jì。
世缘都付齁齁睡。shì yuán dōu fù hōu hōu shuì。

陈霆

陈霆(约1477年-1550年),字声伯,号水南,浙江德清县人。明朝官员,学者。弘治十五年(1502年)中进士,官刑科给事中。为人耿直。正德元年(1506年),因上书弹劾张瑜,被其同党刘瑾陷害入狱。刘瑾被诛后,复官刑部主事,次年出任山西提学佥事。不久辞官回乡,隐居著述。著有《仙潭志》、《两山墨谈》、《水南稿》、《清山堂诗话》、《清山堂词话》等。 陈霆的作品>>

猜您喜欢

鹧鸪天·素扇

陈霆

一束清水入手温。yī shù qīng shuǐ rù shǒu wēn。
华山飞落晓台云。huá shān fēi luò xiǎo tái yún。
金星散尽难成点,柳絮承来不见痕。jīn xīng sàn jǐn nán chéng diǎn,liǔ xù chéng lái bù jiàn hén。
鬟影乱,汗珠匀。huán yǐng luàn,hàn zhū yún。
清风招动羽车轮。qīng fēng zhāo dòng yǔ chē lún。
游仙睡熟无人唤,压损羊家白练裙。yóu xiān shuì shú wú rén huàn,yā sǔn yáng jiā bái liàn qún。

长相思·闺情

陈霆

苔满庭。tái mǎn tíng。
草满庭。cǎo mǎn tíng。
雨打梨花户半扃。yǔ dǎ lí huā hù bàn jiōng。
相思魂梦惊。xiāng sī hún mèng jīng。
计归程。jì guī chéng。
望归程。wàng guī chéng。
绿遍汀洲杜若生。lǜ biàn tīng zhōu dù ruò shēng。
天涯杜宇声。tiān yá dù yǔ shēng。

烛影摇红·贺冯南淮

陈霆

兰玉庭阶,秋风吹绿宜男草。lán yù tíng jiē,qiū fēng chuī lǜ yí nán cǎo。
高堂拂晓绣帘开,庆事知多少。gāo táng fú xiǎo xiù lián kāi,qìng shì zhī duō shǎo。
云外飞来青鸟。yún wài fēi lái qīng niǎo。
报西池、瑶仙降早。bào xī chí yáo xiān jiàng zǎo。
金炉喷篆,宝蜡腾辉,祥烟缥缈。jīn lú pēn zhuàn,bǎo là téng huī,xiáng yān piāo miǎo。
醉倚蟠桃,洞天春色人难老。zuì yǐ pán táo,dòng tiān chūn sè rén nán lǎo。
屏间笑语簇钗金,膝下宫袍绕。píng jiān xiào yǔ cù chāi jīn,xī xià gōng páo rào。
更道莺迁近了。gèng dào yīng qiān jìn le。
看还朝、风光又好。kàn hái cháo fēng guāng yòu hǎo。
版舆先路,宝马鸣珂,帝城春晓。bǎn yú xiān lù,bǎo mǎ míng kē,dì chéng chūn xiǎo。

踏莎行·晚景

陈霆

流水孤村,荒城古道,槎牙老木乌鸢噪。liú shuǐ gū cūn,huāng chéng gǔ dào,chá yá lǎo mù wū yuān zào。
夕阳倒影射疏林,江边一带芙蓉老。xī yáng dào yǐng shè shū lín,jiāng biān yī dài fú róng lǎo。
风暝寒烟,天低衰草,登楼望极群峰小。fēng míng hán yān,tiān dī shuāi cǎo,dēng lóu wàng jí qún fēng xiǎo。
欲将归信问行人,青山尽处行人少。yù jiāng guī xìn wèn xíng rén,qīng shān jǐn chù xíng rén shǎo。
199«891011121314