古诗词

胡宗伟罢官改秩举将不及格往谒金陵丹阳诸使者遂朝行在颇有倦游之叹作诗送之

范成大

冻云埋山天冥蒙,北风无情雪塞空。dòng yún mái shān tiān míng méng,běi fēng wú qíng xuě sāi kōng。
道傍人稀鸟飞绝,问君东游何匆匆。dào bàng rén xī niǎo fēi jué,wèn jūn dōng yóu hé cōng cōng。
君言薄官淡无味,免俗未能聊复尔。jūn yán báo guān dàn wú wèi,miǎn sú wèi néng liáo fù ěr。
我评兹事一鸿毛,因行且看佳山水。wǒ píng zī shì yī hóng máo,yīn xíng qiě kàn jiā shān shuǐ。
陵阳楼阁压高城,烟屏百叠双流横。líng yáng lóu gé yā gāo chéng,yān píng bǎi dié shuāng liú héng。
姑孰江亭更奇绝,浓黛两抹长眉青。gū shú jiāng tíng gèng qí jué,nóng dài liǎng mǒ zhǎng méi qīng。
山形成龙复成虎,六代遗踪供吊古。shān xíng chéng lóng fù chéng hǔ,liù dài yí zōng gōng diào gǔ。
大荒莽苍江水黄,两涘风烟眇吴楚。dà huāng mǎng cāng jiāng shuǐ huáng,liǎng sì fēng yān miǎo wú chǔ。
却浮一苇下长川,浮玉低昂波聒天。què fú yī wěi xià zhǎng chuān,fú yù dī áng bō guā tiān。
梁溪南岸小停橹,一酌人间第二泉。liáng xī nán àn xiǎo tíng lǔ,yī zhuó rén jiān dì èr quán。
阊门峨峨过吾国,姑苏临波照金碧。chāng mén é é guò wú guó,gū sū lín bō zhào jīn bì。
太湖三万六千顷,上有垂虹跨南极。tài hú sān wàn liù qiān qǐng,shàng yǒu chuí hóng kuà nán jí。
我家越相尚神游,试从烟浪访扁舟。wǒ jiā yuè xiāng shàng shén yóu,shì cóng yān làng fǎng biǎn zhōu。
问讯白鸥相记否,谓言久客不胜愁。wèn xùn bái ōu xiāng jì fǒu,wèi yán jiǔ kè bù shèng chóu。
软红三尺长安道,九重城阙乾坤绕。ruǎn hóng sān chǐ zhǎng ān dào,jiǔ zhòng chéng quē qián kūn rào。
西湖山寺浙江楼,君昔曾游今更好。xī hú shān sì zhè jiāng lóu,jūn xī céng yóu jīn gèng hǎo。
故人客馆中天开,非君谁上黄金台。gù rén kè guǎn zhōng tiān kāi,fēi jūn shuí shàng huáng jīn tái。
挽著天衢五云上,却望江湖如梦回。wǎn zhù tiān qú wǔ yún shàng,què wàng jiāng hú rú mèng huí。
万境何如一丘壑,几时定解冠裳缚。wàn jìng hé rú yī qiū hè,jǐ shí dìng jiě guān shang fù。
幔亭山下桂丛深,清社向来都寂莫。màn tíng shān xià guì cóng shēn,qīng shè xiàng lái dōu jì mò。
范成大

范成大

范成大(1126-1193),字致能,号称石湖居士。汉族,平江吴县(今江苏苏州)人。南宋诗人。谥文穆。从江西派入手,后学习中、晚唐诗,继承了白居易、王建、张籍等诗人新乐府的现实主义精神,终于自成一家。风格平易浅显、清新妩媚。诗题材广泛,以反映农村社会生活内容的作品成就最高。他与杨万里、陆游、尤袤合称南宋“中兴四大诗人”。 范成大的作品>>

猜您喜欢

胡孙梯

范成大

木磴鳞鳞滑带泥,微生欹侧寄枯藜。mù dèng lín lín huá dài ní,wēi shēng yī cè jì kū lí。
胡孙愁处我犹过,个里如今幸有梯。hú sūn chóu chù wǒ yóu guò,gè lǐ rú jīn xìng yǒu tī。

净光轩

范成大

翳华销尽八窗明,雨竹风泉演妙声。yì huá xiāo jǐn bā chuāng míng,yǔ zhú fēng quán yǎn miào shēng。
身世只今高几许,北峰浑共倚阑平。shēn shì zhǐ jīn gāo jǐ xǔ,běi fēng hún gòng yǐ lán píng。

虎溪

范成大

水本无心作浪波,经行偶与石相磨。shuǐ běn wú xīn zuò làng bō,jīng xíng ǒu yǔ shí xiāng mó。
不须更问桥安否,唤取於菟载我过。bù xū gèng wèn qiáo ān fǒu,huàn qǔ yú tú zài wǒ guò。

宣化道中

范成大

瘦草萧疏已似秋,盘陀山骨束江流。shòu cǎo xiāo shū yǐ shì qiū,pán tuó shān gǔ shù jiāng liú。
两崖若不顽如铁,争得狂澜拍岸休。liǎng yá ruò bù wán rú tiě,zhēng dé kuáng lán pāi àn xiū。

泸州南定楼

范成大

归艎东下兴悠哉,小住危阑把一杯。guī huáng dōng xià xīng yōu zāi,xiǎo zhù wēi lán bǎ yī bēi。
楼下沄沄内江水,明朝同入大江来。lóu xià yún yún nèi jiāng shuǐ,míng cháo tóng rù dà jiāng lái。

题谭德称扇

范成大

蛮风吹雨瘴江肥,短草荒山鸟不飞。mán fēng chuī yǔ zhàng jiāng féi,duǎn cǎo huāng shān niǎo bù fēi。
尽是泸南肠断句,如今分与故人归。jǐn shì lú nán cháng duàn jù,rú jīn fēn yǔ gù rén guī。

题杨商卿扇

范成大

君归我去两销魂,愁满千山锁瘴云。jūn guī wǒ qù liǎng xiāo hún,chóu mǎn qiān shān suǒ zhàng yún。
后夜短檠风雨暗,谁能相伴细论文。hòu yè duǎn qíng fēng yǔ àn,shuí néng xiāng bàn xì lùn wén。

题杨子容扇

范成大

双竹轩窗听读书,垂天云翼要抟扶。shuāng zhú xuān chuāng tīng dú shū,chuí tiān yún yì yào tuán fú。
与君只作三年别,射策东来过石湖。yǔ jūn zhǐ zuò sān nián bié,shè cè dōng lái guò shí hú。

发合江数里寄杨商卿诸公

范成大

临分满意说离愁,草草无言只泪流。lín fēn mǎn yì shuō lí chóu,cǎo cǎo wú yán zhǐ lèi liú。
船尾竹林遮县市,故人犹自立沙头。chuán wěi zhú lín zhē xiàn shì,gù rén yóu zì lì shā tóu。

过江津县睡熟不暇梢船

范成大

西风扶橹似乘槎,水阔滩沉浪不花。xī fēng fú lǔ shì chéng chá,shuǐ kuò tān chén làng bù huā。
梦里竹间喧急雪,觉来船底滚鸣沙。mèng lǐ zhú jiān xuān jí xuě,jué lái chuán dǐ gǔn míng shā。

妃子园

范成大

露叶风枝驿骑传,华清天上一嫣然。lù yè fēng zhī yì qí chuán,huá qīng tiān shàng yī yān rán。
当时若识陈家紫,何处蛮村更有园。dāng shí ruò shí chén jiā zǐ,hé chù mán cūn gèng yǒu yuán。

宋玉宅

范成大

悲秋人去语难工,摇落空山草木风。bēi qiū rén qù yǔ nán gōng,yáo luò kōng shān cǎo mù fēng。
犹有市人传旧事,酒垆还在宋家东。yóu yǒu shì rén chuán jiù shì,jiǔ lú hái zài sòng jiā dōng。

秭归郡圃绝句二首

范成大

花竹萧骚小圃畦,官居翻似隐沦栖。huā zhú xiāo sāo xiǎo pǔ qí,guān jū fān shì yǐn lún qī。
巴山四合秋阳满,杜宇黄鹂相对啼。bā shān sì hé qiū yáng mǎn,dù yǔ huáng lí xiāng duì tí。

秭归郡圃绝句二首

范成大

孤城偪仄复偪仄,前山后山青欲来。gū chéng bī zè fù bī zè,qián shān hòu shān qīng yù lái。
市声萧条衙鼓静,惟有叱滩喧万雷。shì shēng xiāo tiáo yá gǔ jìng,wéi yǒu chì tān xuān wàn léi。

假十二峰

范成大

巴东三峡数巫阳,山入西陵更郁苍。bā dōng sān xiá shù wū yáng,shān rù xī líng gèng yù cāng。
何以假为非确论,直疑溟涬弟高唐。hé yǐ jiǎ wèi fēi què lùn,zhí yí míng xìng dì gāo táng。