古诗词

韩无咎检详出示所赋陈季陵户部巫山图诗仰窥高作叹息弥襟余尝考宋玉谈朝云事漫称先王时本无据依及襄王梦之命玉为赋但云頩颜怒以自持曾不可乎犯干后世弗察一切溷以媟语曹子建赋宓妃亦感此而作此嘲谁当解者辄用此意次韵和呈以资抚掌

范成大

瑶姬家山高插天,碧丛奇秀古未传。yáo jī jiā shān gāo chā tiān,bì cóng qí xiù gǔ wèi chuán。
向来题目经楚客,名字径度岷峨前。xiàng lái tí mù jīng chǔ kè,míng zì jìng dù mín é qián。
是邪非邪莽谁识,乔林古庙常秋色。shì xié fēi xié mǎng shuí shí,qiáo lín gǔ miào cháng qiū sè。
暮去行雨朝行云,翠帷瑶席知何人。mù qù xíng yǔ cháo xíng yún,cuì wéi yáo xí zhī hé rén。
峡船一息且千里,五两竿头见幡尾。xiá chuán yī xī qiě qiān lǐ,wǔ liǎng gān tóu jiàn fān wěi。
仰窥仙馆至今疑,行人问讯居人指。yǎng kuī xiān guǎn zhì jīn yí,xíng rén wèn xùn jū rén zhǐ。
千年遗恨何当申,阳台愁绝如荒村。qiān nián yí hèn hé dāng shēn,yáng tái chóu jué rú huāng cūn。
高唐赋里人如画,玉色頩颜元不嫁。gāo táng fù lǐ rén rú huà,yù sè pīng yán yuán bù jià。
后来饥客眼长寒,浪传乐府吹复弹。hòu lái jī kè yǎn zhǎng hán,làng chuán lè fǔ chuī fù dàn。
此事牵连到温洛,更怜尘袜有无间。cǐ shì qiān lián dào wēn luò,gèng lián chén wà yǒu wú jiān。
君不见天孙住在银涛许,尘间犹作儿女语。jūn bù jiàn tiān sūn zhù zài yín tāo xǔ,chén jiān yóu zuò ér nǚ yǔ。
公家春风锦瑟傍,莫为此图虚断肠。gōng jiā chūn fēng jǐn sè bàng,mò wèi cǐ tú xū duàn cháng。
范成大

范成大

范成大(1126-1193),字致能,号称石湖居士。汉族,平江吴县(今江苏苏州)人。南宋诗人。谥文穆。从江西派入手,后学习中、晚唐诗,继承了白居易、王建、张籍等诗人新乐府的现实主义精神,终于自成一家。风格平易浅显、清新妩媚。诗题材广泛,以反映农村社会生活内容的作品成就最高。他与杨万里、陆游、尤袤合称南宋“中兴四大诗人”。 范成大的作品>>

猜您喜欢

元日钟山宝公塔

范成大

雪后江皋未放春,老来犹驾两朱轮。xuě hòu jiāng gāo wèi fàng chūn,lǎo lái yóu jià liǎng zhū lún。
归心历历来时路,官事驱驱病里身。guī xīn lì lì lái shí lù,guān shì qū qū bìng lǐ shēn。
未暇鸡窠寻古佛,且防鹤帐怨山人。wèi xiá jī kē xún gǔ fú,qiě fáng hè zhàng yuàn shān rén。
君看王谢墩边地,今古功名一窖尘。jūn kàn wáng xiè dūn biān dì,jīn gǔ gōng míng yī jiào chén。

春晚

范成大

荒园萧瑟懒追随,舞燕啼莺各自私。huāng yuán xiāo sè lǎn zhuī suí,wǔ yàn tí yīng gè zì sī。
窗下日长多得睡,尊前花老不供诗。chuāng xià rì zhǎng duō dé shuì,zūn qián huā lǎo bù gōng shī。
吾衰久矣双蓬鬓,归去来兮一钓丝。wú shuāi jiǔ yǐ shuāng péng bìn,guī qù lái xī yī diào sī。
想见篱东春涨动,小舟无伴柳丝垂。xiǎng jiàn lí dōng chūn zhǎng dòng,xiǎo zhōu wú bàn liǔ sī chuí。

重九独坐玉麟堂

范成大

江上西风动所思,又将清赏负东篱。jiāng shàng xī fēng dòng suǒ sī,yòu jiāng qīng shǎng fù dōng lí。
年年客路黄花酒,日日乡心白雁诗。nián nián kè lù huáng huā jiǔ,rì rì xiāng xīn bái yàn shī。
笼月秦淮无旧曲,驰烟钟阜有新移。lóng yuè qín huái wú jiù qū,chí yān zhōng fù yǒu xīn yí。
人生笑口真稀阔,况值官忙闵雨时。rén shēng xiào kǒu zhēn xī kuò,kuàng zhí guān máng mǐn yǔ shí。

晨出蒋山道中

范成大

霜痕如雨沁东郊,乐岁家家一把茅。shuāng hén rú yǔ qìn dōng jiāo,lè suì jiā jiā yī bǎ máo。
故国丘陵多麦垄,新晴篱落有梅梢。gù guó qiū líng duō mài lǒng,xīn qíng lí luò yǒu méi shāo。
小山何在应招隐,北岭如今已献嘲。xiǎo shān hé zài yīng zhāo yǐn,běi lǐng rú jīn yǐ xiàn cháo。
归计未成聊琢玉,飘飖风袖作推敲。guī jì wèi chéng liáo zuó yù,piāo yáo fēng xiù zuò tuī qiāo。

公退书怀

范成大

昨者腾章奏发仓,今兹飞檄议驱蝗。zuó zhě téng zhāng zòu fā cāng,jīn zī fēi xí yì qū huáng。
四无告者仅一饱,七不堪中仍百忙。sì wú gào zhě jǐn yī bǎo,qī bù kān zhōng réng bǎi máng。
皦日自能临俯仰,浮云宁解制行藏。jiǎo rì zì néng lín fǔ yǎng,fú yún níng jiě zhì xíng cáng。
求田问舍亦何有,岁晚倦游思故乡。qiú tián wèn shě yì hé yǒu,suì wǎn juàn yóu sī gù xiāng。

有感今昔二首

范成大

阳春白雪雅音希,俚耳冬烘辄笑嗤。yáng chūn bái xuě yǎ yīn xī,lǐ ěr dōng hōng zhé xiào chī。
麋见丽姬翻决骤,鸟闻韶乐却忧悲。mí jiàn lì jī fān jué zhòu,niǎo wén sháo lè què yōu bēi。
烂奚轻薄人何敢,伏猎荒唐自不知。làn xī qīng báo rén hé gǎn,fú liè huāng táng zì bù zhī。
蚓窍蝇鸣莫嘲诮,彭亨菌蠢正当时。yǐn qiào yíng míng mò cháo qiào,péng hēng jūn chǔn zhèng dāng shí。

有感今昔二首

范成大

飘风骤雨谩惊春,扫荡何烦臂屈伸。piāo fēng zhòu yǔ mán jīng chūn,sǎo dàng hé fán bì qū shēn。
天识不衷宜不恕,神歆非类即非仁。tiān shí bù zhōng yí bù shù,shén xīn fēi lèi jí fēi rén。
休雠地下枯鱼骨,且斗尊前健犊身。xiū chóu dì xià kū yú gǔ,qiě dòu zūn qián jiàn dú shēn。
静看可怜还可笑,香山宁是幸灾人。jìng kàn kě lián hái kě xiào,xiāng shān níng shì xìng zāi rén。

谢范老问病

范成大

三椽一席度秋冬,造化儿嬉困此翁。sān chuán yī xí dù qiū dōng,zào huà ér xī kùn cǐ wēng。
帖有王书难治眩,文如陈檄不驱风。tiē yǒu wáng shū nán zhì xuàn,wén rú chén xí bù qū fēng。
骨枯似蘖肤如腊,发织成毡鬓作蓬。gǔ kū shì niè fū rú là,fā zhī chéng zhān bìn zuò péng。
点检病身还一笑,本来四大满虚空。diǎn jiǎn bìng shēn hái yī xiào,běn lái sì dà mǎn xū kōng。

重午

范成大

熨斗薰笼分夏衣,翁身独比去年衰。yùn dòu xūn lóng fēn xià yī,wēng shēn dú bǐ qù nián shuāi。
已孤菖渌十分劝,却要艾黄千壮医。yǐ gū chāng lù shí fēn quàn,què yào ài huáng qiān zhuàng yī。
蜜粽冰团为谁好,丹符彩索聊自欺。mì zòng bīng tuán wèi shuí hǎo,dān fú cǎi suǒ liáo zì qī。
小儿造物亦难料,药裹有时生网丝。xiǎo ér zào wù yì nán liào,yào guǒ yǒu shí shēng wǎng sī。

复以蟾砚归龚养正

范成大

梦里何人歌式微,觉来石友在书帏。mèng lǐ hé rén gē shì wēi,jué lái shí yǒu zài shū wéi。
郑环信美非吾宝,赵璧犹全任汝归。zhèng huán xìn měi fēi wú bǎo,zhào bì yóu quán rèn rǔ guī。
渴水双蟾窥海阔,出云孤月照星稀。kě shuǐ shuāng chán kuī hǎi kuò,chū yún gū yuè zhào xīng xī。
好将自草三千牍,莫与蚍蜉作钓矶。hǎo jiāng zì cǎo sān qiān dú,mò yǔ pí fú zuò diào jī。

大雪书怀

范成大

天将奇赏发清欢,畴昔登临插羽翰。tiān jiāng qí shǎng fā qīng huān,chóu xī dēng lín chā yǔ hàn。
梅下寻诗骑马滑,松梢索酒倚楼寒。méi xià xún shī qí mǎ huá,sōng shāo suǒ jiǔ yǐ lóu hán。
闭门老子愁无赖,返棹归来兴已阑。bì mén lǎo zi chóu wú lài,fǎn zhào guī lái xīng yǐ lán。
聊掬玉尘添石鼎,自煎鱼眼破龙团。liáo jū yù chén tiān shí dǐng,zì jiān yú yǎn pò lóng tuán。

但能之提刑相别十年自曲江远寄二诗叙旧良厚次韵为谢亦以首章奉怀略道湘南分携故事末篇自述年来衰病不复故吾也

范成大

忆昔骖鸾识俊英,朱幡绣斧尽能名。yì xī cān luán shí jùn yīng,zhū fān xiù fǔ jǐn néng míng。
书随庾岭一枝寄,句挟韶江九奏成。shū suí yǔ lǐng yī zhī jì,jù xié sháo jiāng jiǔ zòu chéng。
吴粤交驰清夜梦,参辰不隔故人情。wú yuè jiāo chí qīng yè mèng,cān chén bù gé gù rén qíng。
何时重醉金槽曲,一洗阳关别恨平。hé shí zhòng zuì jīn cáo qū,yī xǐ yáng guān bié hèn píng。

但能之提刑相别十年自曲江远寄二诗叙旧良厚次韵为谢亦以首章奉怀略道湘南分携故事末篇自述年来衰病不复故吾也

范成大

濩落枵虚似瓠壶,新添雪鬓与霜须。huò luò xiāo xū shì hù hú,xīn tiān xuě bìn yǔ shuāng xū。
也知病叟形容变,非是仙儒骨相癯。yě zhī bìng sǒu xíng róng biàn,fēi shì xiān rú gǔ xiāng qú。
岁晚山林如自献,年丰田野亦多娱。suì wǎn shān lín rú zì xiàn,nián fēng tián yě yì duō yú。
无端拙恙妨清乐,未许扁舟到五湖。wú duān zhuō yàng fáng qīng lè,wèi xǔ biǎn zhōu dào wǔ hú。

元日

范成大

屋角峥嵘斗柄移,案头萧索烛花垂。wū jiǎo zhēng róng dòu bǐng yí,àn tóu xiāo suǒ zhú huā chuí。
与时消息评新药,若节春秋忆旧诗。yǔ shí xiāo xī píng xīn yào,ruò jié chūn qiū yì jiù shī。
饥饭困眠全体懒,风餐露宿半生痴。jī fàn kùn mián quán tǐ lǎn,fēng cān lù sù bàn shēng chī。
尊前现在休嫌老,最后屠苏把一卮。zūn qián xiàn zài xiū xián lǎo,zuì hòu tú sū bǎ yī zhī。

去年多雪苦寒梅花遂晚元夕犹未盛开

范成大

隔年寒力冻芳尘,勒住东风寂寞滨。gé nián hán lì dòng fāng chén,lēi zhù dōng fēng jì mò bīn。
只管苦吟三尺雪,那知迟把一枝春。zhǐ guǎn kǔ yín sān chǐ xuě,nà zhī chí bǎ yī zhī chūn。
灯烘画阁香犹冷,汤暖铜瓶玉尚皴。dēng hōng huà gé xiāng yóu lěng,tāng nuǎn tóng píng yù shàng cūn。
花定有情堪索笑,自怜无术唤真真。huā dìng yǒu qíng kān suǒ xiào,zì lián wú shù huàn zhēn zhēn。