古诗词

乾道癸巳腊后二日桂林大雪尺馀郡人云前此未省见也郭季勇机宜赋古风为贺次其韵

范成大

忆昔北征秋遇雪,穹庐苦寒不堪说。yì xī běi zhēng qiū yù xuě,qióng lú kǔ hán bù kān shuō。
飞花如席暗燕然,把酒悲歌度佳节。fēi huā rú xí àn yàn rán,bǎ jiǔ bēi gē dù jiā jié。
胡儿馆客类西河,鐍户不容浮蚁泄。hú ér guǎn kè lèi xī hé,jué hù bù róng fú yǐ xiè。
当时已分餐毡莩,宁复梦游炎岭热。dāng shí yǐ fēn cān zhān fú,níng fù mèng yóu yán lǐng rè。
忽逐梅花行万里,又与故山轻话别。hū zhú méi huā xíng wàn lǐ,yòu yǔ gù shān qīng huà bié。
天公恐我愁瘴雾,十日号风吹石裂。tiān gōng kǒng wǒ chóu zhàng wù,shí rì hào fēng chuī shí liè。
同云乃肯度严关,一夜玉峰高巀嵲。tóng yún nǎi kěn dù yán guān,yī yè yù fēng gāo jié niè。
老榕蓊密最先缟,稚竹枵虚时一折。lǎo róng wěng mì zuì xiān gǎo,zhì zhú xiāo xū shí yī zhé。
须知桂海接蓬瀛,满目三山白银阙。xū zhī guì hǎi jiē péng yíng,mǎn mù sān shān bái yín quē。
不管楼高翠袖单,但嫌酒浅金杯凸。bù guǎn lóu gāo cuì xiù dān,dàn xián jiǔ qiǎn jīn bēi tū。
东郭先生履虽敝,诗情却斗冰壶洁。dōng guō xiān shēng lǚ suī bì,shī qíng què dòu bīng hú jié。
归撚冻髭搜好句,山馆青灯对明灭。guī niǎn dòng zī sōu hǎo jù,shān guǎn qīng dēng duì míng miè。
为怜叶气到黄茅,何止森森松柏悦。wèi lián yè qì dào huáng máo,hé zhǐ sēn sēn sōng bǎi yuè。
丰年作守会饱暖,羁宦思归自愁绝。fēng nián zuò shǒu huì bǎo nuǎn,jī huàn sī guī zì chóu jué。
岂无菊径乐琴书,亦有秫田供曲糵。qǐ wú jú jìng lè qín shū,yì yǒu shú tián gōng qū niè。
东冈雪后一犁春,谁在陂头忆调燮。dōng gāng xuě hòu yī lí chūn,shuí zài bēi tóu yì diào xiè。
范成大

范成大

范成大(1126-1193),字致能,号称石湖居士。汉族,平江吴县(今江苏苏州)人。南宋诗人。谥文穆。从江西派入手,后学习中、晚唐诗,继承了白居易、王建、张籍等诗人新乐府的现实主义精神,终于自成一家。风格平易浅显、清新妩媚。诗题材广泛,以反映农村社会生活内容的作品成就最高。他与杨万里、陆游、尤袤合称南宋“中兴四大诗人”。 范成大的作品>>

猜您喜欢

二月二十七日病后始能扶头

范成大

复幕重帘苦见遮,暮占栖雀晓占鸦。fù mù zhòng lián kǔ jiàn zhē,mù zhàn qī què xiǎo zhàn yā。
残灯煮药看成老,细雨鸣鸠过尽花。cán dēng zhǔ yào kàn chéng lǎo,xì yǔ míng jiū guò jǐn huā。
心为蚤衰元自化,发从无病已先华。xīn wèi zǎo shuāi yuán zì huà,fā cóng wú bìng yǐ xiān huá。
更蒙厉鬼相提唱,此去山林属当家。gèng méng lì guǐ xiāng tí chàng,cǐ qù shān lín shǔ dāng jiā。

病中闻西园新花已茂及竹径皆成而海棠亦未过

范成大

梅坞桃蹊斫竹初,三旬高卧信音疏。méi wù táo qī zhuó zhú chū,sān xún gāo wò xìn yīn shū。
春虽与病无交涉,雨莫将花便破除。chūn suī yǔ bìng wú jiāo shè,yǔ mò jiāng huā biàn pò chú。
只合蘧蘧随梦去,何须咄咄向空书。zhǐ hé qú qú suí mèng qù,hé xū duō duō xiàng kōng shū。
颇闻蜀锦犹相待,去岁今朝已雪如。pǒ wén shǔ jǐn yóu xiāng dài,qù suì jīn cháo yǐ xuě rú。

枕上

范成大

一枕经春似宿酲,三衾投晓尚凄清。yī zhěn jīng chūn shì sù chéng,sān qīn tóu xiǎo shàng qī qīng。
残更未尽鸦先起,虚幌无声鼠自惊。cán gèng wèi jǐn yā xiān qǐ,xū huǎng wú shēng shǔ zì jīng。
久病厌闻铜鼎沸,不眠惟望纸窗明。jiǔ bìng yàn wén tóng dǐng fèi,bù mián wéi wàng zhǐ chuāng míng。
摧颓岂是功名具,烧药炉边过此生。cuī tuí qǐ shì gōng míng jù,shāo yào lú biān guò cǐ shēng。

初履地

范成大

扶头今日强冠篸,馀烬收从百战酣。fú tóu jīn rì qiáng guān cǎn,yú jìn shōu cóng bǎi zhàn hān。
长胫阁躯如瘦鹤,冲风夺气似枯楠。zhǎng jìng gé qū rú shòu hè,chōng fēng duó qì shì kū nán。
客来慵抆懒残涕,老去定同弥勒龛。kè lái yōng wěn lǎn cán tì,lǎo qù dìng tóng mí lēi kān。
何处更能容结习,任教花雨落毵毵。hé chù gèng néng róng jié xí,rèn jiào huā yǔ luò sān sān。

密室惫坐

范成大

如许头颅莫振矜,但寻曲几与枯藤。rú xǔ tóu lú mò zhèn jīn,dàn xún qū jǐ yǔ kū téng。
馀生不直一弹指,此病宁论三折肱。yú shēng bù zhí yī dàn zhǐ,cǐ bìng níng lùn sān zhé gōng。
何处丹房痴候火,谁家筹室强传灯。hé chù dān fáng chī hòu huǒ,shuí jiā chóu shì qiáng chuán dēng。
本来识字耕夫耳,今乃仍添百不能。běn lái shí zì gēng fū ěr,jīn nǎi réng tiān bǎi bù néng。

春晚卧病故事都废闻西门种柳已成而燕宫海棠亦烂熳矣

范成大

轩窗深窈似禅房,竟日虚明袅断香。xuān chuāng shēn yǎo shì chán fáng,jìng rì xū míng niǎo duàn xiāng。
诗债无边春已老,睡魔有约昼初长。shī zhài wú biān chūn yǐ lǎo,shuì mó yǒu yuē zhòu chū zhǎng。
市桥烟雨应官柳,墟苑池台自海棠。shì qiáo yān yǔ yīng guān liǔ,xū yuàn chí tái zì hǎi táng。
游骑行歌莫相笑,遨头六结已龟藏。yóu qí xíng gē mò xiāng xiào,áo tóu liù jié yǐ guī cáng。

病起初见宾僚时上疏丐祠未报

范成大

浪将冠服衣猿狙,因病偷闲稍自如。làng jiāng guān fú yī yuán jū,yīn bìng tōu xián shāo zì rú。
时有好怀夸得句,略无情语怕回书。shí yǒu hǎo huái kuā dé jù,lüè wú qíng yǔ pà huí shū。
边城晏闭稀传箭,村巷春游未荷锄。biān chéng yàn bì xī chuán jiàn,cūn xiàng chūn yóu wèi hé chú。
迨此良辰公事少,天恩傥许赋归欤。dài cǐ liáng chén gōng shì shǎo,tiān ēn tǎng xǔ fù guī yú。

清明日试新火作牡丹会

范成大

再钻巴火尚浮家,去国年多客路赊。zài zuān bā huǒ shàng fú jiā,qù guó nián duō kè lù shē。
那得青烟穿御柳,且将银烛照京花。nà dé qīng yān chuān yù liǔ,qiě jiāng yín zhú zhào jīng huā。
香鬟半醉斜枝重,病眼全昏瘴雾遮。xiāng huán bàn zuì xié zhī zhòng,bìng yǎn quán hūn zhàng wù zhē。
锦地绣天春不散,任教檐雨卷泥沙。jǐn dì xiù tiān chūn bù sàn,rèn jiào yán yǔ juǎn ní shā。

三月十九日夜极冷

范成大

谁勒馀寒不放回,春深犹暖地炉灰。shuí lēi yú hán bù fàng huí,chūn shēn yóu nuǎn dì lú huī。
乡心忽向灯前动,夜雨先从竹里来。xiāng xīn hū xiàng dēng qián dòng,yè yǔ xiān cóng zhú lǐ lái。
鶗鴂已如莺百啭,酴醾那复雪千堆。tí jué yǐ rú yīng bǎi zhuàn,tú mí nà fù xuě qiān duī。
调糜煮药东风老,惭愧茶瓯与酒杯。diào mí zhǔ yào dōng fēng lǎo,cán kuì chá ōu yǔ jiǔ bēi。

鹿鸣宴

范成大

岷峨钟秀蜀多珍,坐上儒先更逸群。mín é zhōng xiù shǔ duō zhēn,zuò shàng rú xiān gèng yì qún。
墨沼不忧经覆瓿,琴台重有赋凌云。mò zhǎo bù yōu jīng fù bù,qín tái zhòng yǒu fù líng yún。
文章小技聊干禄,道学初心拟致君。wén zhāng xiǎo jì liáo gàn lù,dào xué chū xīn nǐ zhì jūn。
富贵功名今发轫,愿看稽古策高勋。fù guì gōng míng jīn fā rèn,yuàn kàn jī gǔ cè gāo xūn。

青城山会庆建福宫宫旧名丈人观,予为请于朝,赐今名。入山前数日,敕书至自行在,予就设醮以祝圣人寿云

范成大

墨诏东来汹驿传,璇题金榜照山川。mò zhào dōng lái xiōng yì chuán,xuán tí jīn bǎng zhào shān chuān。
祥开圣代千秋节,响动仙都九室天。xiáng kāi shèng dài qiān qiū jié,xiǎng dòng xiān dōu jiǔ shì tiān。
触石涌云埋紫逻,流金飞火烛苍巅。chù shí yǒng yún mái zǐ luó,liú jīn fēi huǒ zhú cāng diān。
只应老宅庞眉客,长记新宫锡号年。zhǐ yīng lǎo zhái páng méi kè,zhǎng jì xīn gōng xī hào nián。

再题青城山

范成大

万里清游不暇慵,双旌换得一枝筇。wàn lǐ qīng yóu bù xiá yōng,shuāng jīng huàn dé yī zhī qióng。
来从井络直西路,上到江源第一峰。lái cóng jǐng luò zhí xī lù,shàng dào jiāng yuán dì yī fēng。
海内闲身输我佚,山中佳气为人浓。hǎi nèi xián shēn shū wǒ yì,shān zhōng jiā qì wèi rén nóng。
题诗试刻岩前石,付与他年藓晕重。tí shī shì kè yán qián shí,fù yǔ tā nián xiǎn yūn zhòng。

上清宫

范成大

历井扪参兴未阑,丹梯通处更跻攀。lì jǐng mén cān xīng wèi lán,dān tī tōng chù gèng jī pān。
冥蒙蜀道一云气,破碎岷山千髻鬟。míng méng shǔ dào yī yún qì,pò suì mín shān qiān jì huán。
但觉星辰垂地上,不知风雨满人间。dàn jué xīng chén chuí dì shàng,bù zhī fēng yǔ mǎn rén jiān。
蜗牛两角犹如梦,更说纷纷触与蛮。wō niú liǎng jiǎo yóu rú mèng,gèng shuō fēn fēn chù yǔ mán。

青城县何子方使君同年园池

范成大

桤塍芋垄意中行,浩荡薰风不计程。qī chéng yù lǒng yì zhōng xíng,hào dàng xūn fēng bù jì chéng。
雨脚背人归玉垒,江声随马入青城。yǔ jiǎo bèi rén guī yù lěi,jiāng shēng suí mǎ rù qīng chéng。
五桥今日新知路,千佛当年旧缀名。wǔ qiáo jīn rì xīn zhī lù,qiān fú dāng nián jiù zhuì míng。
水竹光中同一笑,丐君荷露濯尘缨。shuǐ zhú guāng zhōng tóng yī xiào,gài jūn hé lù zhuó chén yīng。

玻瓈江一首戏效陆务观作

范成大

玻瓈江头春渌深,别时沄沄流到今。bō lí jiāng tóu chūn lù shēn,bié shí yún yún liú dào jīn。
只言日远易排遣,不道相思翻苦心。zhǐ yán rì yuǎn yì pái qiǎn,bù dào xiāng sī fān kǔ xīn。
乌头可白我可去,菖花易青君易寻。wū tóu kě bái wǒ kě qù,chāng huā yì qīng jūn yì xún。
人生若未免离别,不如碌碌无知音。rén shēng ruò wèi miǎn lí bié,bù rú lù lù wú zhī yīn。