古诗词

踏莎行·有感六首

杨爵

黄叶萧萧,西风浩浩。huáng yè xiāo xiāo,xī fēng hào hào。
犴中忽讶寒先到。àn zhōng hū yà hán xiān dào。
每将心事对晴天,肯因穷老伤怀抱。měi jiāng xīn shì duì qíng tiān,kěn yīn qióng lǎo shāng huái bào。
浮沤古今,云雨世道。fú ōu gǔ jīn,yún yǔ shì dào。
漫把荣辱堪作笑。màn bǎ róng rǔ kān zuò xiào。
男儿何事郁襟怀,自有鸢飞与鱼跃。nán ér hé shì yù jīn huái,zì yǒu yuān fēi yǔ yú yuè。

杨爵

明陕西富平人,字伯珍,一字伯修。二十岁始读书,常边耕边读。同郡韩邦奇录为弟子。嘉靖八年进士。授行人,擢御史。奉使湖广,见饥民割尸肉为食,还言虽周公制作尽复于今,亦无补于饥寒之众。郭勋用事,世宗经年不视朝,日夕建斋醮。而大臣夏言、严嵩以元旦微雪,作颂称贺。爵乃上书极谏,忤帝,下诏狱拷讯几死。历五年获释,抵家甫十日,复逮系狱,又三年始释。卒谥忠介。有《杨忠介集》、《周易辨说》等。 杨爵的作品>>

猜您喜欢

夜梦一人戴无翅纱帽谓诸葛孔明也予揖而就之谓予曰尘世富贵何足道哉唯唯既觉漏四鼓矣以诗纪其事丁未夏六月十四日也

杨爵

梦里从容揖孔明,回天事业竟难成。mèng lǐ cóng róng yī kǒng míng,huí tiān shì yè jìng nán chéng。
出师两疏心千古,可是巍然三代英。chū shī liǎng shū xīn qiān gǔ,kě shì wēi rán sān dài yīng。

夜梦一人戴无翅纱帽谓诸葛孔明也予揖而就之谓予曰尘世富贵何足道哉唯唯既觉漏四鼓矣以诗纪其事丁未夏六月十四日也

杨爵

隆中运策三分定,渭上屯田一念深。lóng zhōng yùn cè sān fēn dìng,wèi shàng tún tián yī niàn shēn。
星殒营中旋义旆,只成当日受遗心。xīng yǔn yíng zhōng xuán yì pèi,zhǐ chéng dāng rì shòu yí xīn。

夜梦一人戴无翅纱帽谓诸葛孔明也予揖而就之谓予曰尘世富贵何足道哉唯唯既觉漏四鼓矣以诗纪其事丁未夏六月十四日也

杨爵

天厌东京久自虹,舆图分豁竟难同。tiān yàn dōng jīng jiǔ zì hóng,yú tú fēn huō jìng nán tóng。
汉皇值此颠危日,空向南阳起卧龙。hàn huáng zhí cǐ diān wēi rì,kōng xiàng nán yáng qǐ wò lóng。

夜梦一人戴无翅纱帽谓诸葛孔明也予揖而就之谓予曰尘世富贵何足道哉唯唯既觉漏四鼓矣以诗纪其事丁未夏六月十四日也

杨爵

汉贼从来难两立,蜀川偏据未为安。hàn zéi cóng lái nán liǎng lì,shǔ chuān piān jù wèi wèi ān。
只教千有余年后,五丈原头秋夜寒。zhǐ jiào qiān yǒu yú nián hòu,wǔ zhàng yuán tóu qiū yè hán。

哭姜郎中

杨爵

一世光阴半世终,宜将运数委苍穹。yī shì guāng yīn bàn shì zhōng,yí jiāng yùn shù wěi cāng qióng。
吾心犹有难堪处,老泪哭君是狱中。wú xīn yóu yǒu nán kān chù,lǎo lèi kū jūn shì yù zhōng。

哭姜郎中

杨爵

静里闲谈古与今,超然物外是胸襟。jìng lǐ xián tán gǔ yǔ jīn,chāo rán wù wài shì xiōng jīn。
相逢独有难忘处,夜雨东风一片心。xiāng féng dú yǒu nán wàng chù,yè yǔ dōng fēng yī piàn xīn。

冬月都宪李石叠来访见子弟辈衣服单寒近午未饭感叹不已作此解之

杨爵

吾家生计窄,岁岁惯饥寒。wú jiā shēng jì zhǎi,suì suì guàn jī hán。
薄午烟方举,隆冬布不完。báo wǔ yān fāng jǔ,lóng dōng bù bù wán。
三旬九遇食,十载一加冠。sān xún jiǔ yù shí,shí zài yī jiā guān。
坚读吾由命,长贫汝自安。jiān dú wú yóu mìng,zhǎng pín rǔ zì ān。
但看颜氏子,陋巷乐瓢箪。dàn kàn yán shì zi,lòu xiàng lè piáo dān。

看花联句其一

杨爵

看花忽尔动遐思,忆昔长安得意时。kàn huā hū ěr dòng xiá sī,yì xī zhǎng ān dé yì shí。
今日看花虽异地,此花亦与人相宜。jīn rì kàn huā suī yì dì,cǐ huā yì yǔ rén xiāng yí。
随身着处忘升降,信步趫来履险夷。suí shēn zhe chù wàng shēng jiàng,xìn bù qiáo lái lǚ xiǎn yí。
怪得幽中怀抱好,兴同贤哲坐东篱。guài dé yōu zhōng huái bào hǎo,xīng tóng xián zhé zuò dōng lí。
人心谁谓不如古,造物从来岂有私。rén xīn shuí wèi bù rú gǔ,zào wù cóng lái qǐ yǒu sī。
好景纵观皆乐地,从教无日不相随。hǎo jǐng zòng guān jiē lè dì,cóng jiào wú rì bù xiāng suí。
百年显晦浑闲事,一笑荣枯便释疑。bǎi nián xiǎn huì hún xián shì,yī xiào róng kū biàn shì yí。
但愿此心常共赤,何须殊色与争奇。dàn yuàn cǐ xīn cháng gòng chì,hé xū shū sè yǔ zhēng qí。
要知展转艰危里,天欲吾曹慎所之。yào zhī zhǎn zhuǎn jiān wēi lǐ,tiān yù wú cáo shèn suǒ zhī。
南北朋簪非易盍,乾坤脚板岂难支。nán běi péng zān fēi yì hé,qián kūn jiǎo bǎn qǐ nán zhī。
真机每向花前得,终不逢人一皱眉。zhēn jī měi xiàng huā qián dé,zhōng bù féng rén yī zhòu méi。
莫道看花淹岁月,恩光指日是归期。mò dào kàn huā yān suì yuè,ēn guāng zhǐ rì shì guī qī。

感怀

杨爵

志士轻天下,不类世人情。zhì shì qīng tiān xià,bù lèi shì rén qíng。
由来守之固,出自见之明。yóu lái shǒu zhī gù,chū zì jiàn zhī míng。
时哉诚可尚,古今不易真。shí zāi chéng kě shàng,gǔ jīn bù yì zhēn。
缅怀千载上,愧此鲁连生。miǎn huái qiān zài shàng,kuì cǐ lǔ lián shēng。
存赵片言重,却秦天下惊。cún zhào piàn yán zhòng,què qín tiān xià jīng。
脚跟高蹈处,无陂总是平。jiǎo gēn gāo dǎo chù,wú bēi zǒng shì píng。

次杜少陵韵答人

杨爵

残息悠悠在,真成一懦夫。cán xī yōu yōu zài,zhēn chéng yī nuò fū。
当年何所为,心欲见唐虞。dāng nián hé suǒ wèi,xīn yù jiàn táng yú。
世路岂翻覆,人为自险夷。shì lù qǐ fān fù,rén wèi zì xiǎn yí。
好生与恶死,此念胸中知。hǎo shēng yǔ è sǐ,cǐ niàn xiōng zhōng zhī。

采葵

杨爵

山中惜岁月,日暮采园葵。shān zhōng xī suì yuè,rì mù cǎi yuán kuí。
采之何所用,欲以赠相知。cǎi zhī hé suǒ yòng,yù yǐ zèng xiāng zhī。
相知相去远,道路多阻蹇。xiāng zhī xiāng qù yuǎn,dào lù duō zǔ jiǎn。
安得藉晨风,万里寄诚恳。ān dé jí chén fēng,wàn lǐ jì chéng kěn。

赠人

杨爵

先生藏远趋,微原欲探讨。xiān shēng cáng yuǎn qū,wēi yuán yù tàn tǎo。
仁风秀群英,礼化淑怀抱。rén fēng xiù qún yīng,lǐ huà shū huái bào。
讲堂逍遥处,相与笃皇道。jiǎng táng xiāo yáo chù,xiāng yǔ dǔ huáng dào。
芹宫滋松华,泮池润瑶草。qín gōng zī sōng huá,pàn chí rùn yáo cǎo。
瑶草日日长,松华岁岁好。yáo cǎo rì rì zhǎng,sōng huá suì suì hǎo。
君子尚采采,衿佩以为宝。jūn zi shàng cǎi cǎi,jīn pèi yǐ wèi bǎo。

哭姜义泉郎中

杨爵

前日哭尚书,今日哭郎中。qián rì kū shàng shū,jīn rì kū láng zhōng。
大夫相继死,应时命之穷。dà fū xiāng jì sǐ,yīng shí mìng zhī qióng。
但拟同出险,岂堪忽告终。dàn nǐ tóng chū xiǎn,qǐ kān hū gào zhōng。
将吾一掬泪,频洒与西风。jiāng wú yī jū lèi,pín sǎ yǔ xī fēng。

四丁宁赠钱员外绪山

杨爵

留心剪枝叶,枝叶更秾鲜。liú xīn jiǎn zhī yè,zhī yè gèng nóng xiān。
努力勤于耒,共耕方寸田。nǔ lì qín yú lěi,gòng gēng fāng cùn tián。
吉人常默默,浮士好便便。jí rén cháng mò mò,fú shì hǎo biàn biàn。
觉彼高腾处,反将真意牵。jué bǐ gāo téng chù,fǎn jiāng zhēn yì qiān。
昊天但覆帱,四运自周旋。hào tiān dàn fù chóu,sì yùn zì zhōu xuán。
孔圣无言教,真机向此传。kǒng shèng wú yán jiào,zhēn jī xiàng cǐ chuán。
丁宁一告语,告以圣同天。dīng níng yī gào yǔ,gào yǐ shèng tóng tiān。

四丁宁赠钱员外绪山

杨爵

结交结君子,茅茹自相连。jié jiāo jié jūn zi,máo rú zì xiāng lián。
媚悦增心癖,孰能示我愆。mèi yuè zēng xīn pǐ,shú néng shì wǒ qiān。
相同即是圣,异处且为贤。xiāng tóng jí shì shèng,yì chù qiě wèi xián。
以此求斯道,恐成狭且偏。yǐ cǐ qiú sī dào,kǒng chéng xiá qiě piān。
心能乐取善,善自我心全。xīn néng lè qǔ shàn,shàn zì wǒ xīn quán。
舍己从人处,襟怀何大焉。shě jǐ cóng rén chù,jīn huái hé dà yān。
丁宁再告语,无我自天然。dīng níng zài gào yǔ,wú wǒ zì tiān rán。