古诗词

次韵顾子美见示题曲江画像

李纲

天眷李唐能肖德,异人间出生其国。tiān juàn lǐ táng néng xiào dé,yì rén jiān chū shēng qí guó。
于中贞观开元间,譬若丰年多黍稷。yú zhōng zhēn guān kāi yuán jiān,pì ruò fēng nián duō shǔ jì。
曲江擢秀自妙龄,国器早被燕公识。qū jiāng zhuó xiù zì miào líng,guó qì zǎo bèi yàn gōng shí。
文词赡蔚冠后来,大册高文振鸿笔。wén cí shàn wèi guān hòu lái,dà cè gāo wén zhèn hóng bǐ。
孤生徒步起荒陬,职秉钧衡爵侯伯。gū shēng tú bù qǐ huāng zōu,zhí bǐng jūn héng jué hóu bó。
一时推挽尽正人,谠议嘉谟咸可绩。yī shí tuī wǎn jǐn zhèng rén,dǎng yì jiā mó xián kě jì。
能于偏校识胡情,此理未可常情亿。néng yú piān xiào shí hú qíng,cǐ lǐ wèi kě cháng qíng yì。
哥奴岂是郎官材,谁使岩廊久践历。gē nú qǐ shì láng guān cái,shuí shǐ yán láng jiǔ jiàn lì。
眉宇津津挟兔雕,酝藉居然困摧抑。méi yǔ jīn jīn xié tù diāo,yùn jí jū rán kùn cuī yì。
正衙造膝访相臣,岂止伶官论安叱。zhèng yá zào xī fǎng xiāng chén,qǐ zhǐ líng guān lùn ān chì。
天意方将启禄山,帝心那解疑仙客。tiān yì fāng jiāng qǐ lù shān,dì xīn nà jiě yí xiān kè。
房帷阴谋独上陈,三子未冤繄巨力。fáng wéi yīn móu dú shàng chén,sān zi wèi yuān yī jù lì。
伟哉相业继姚宋,允矣威声落夷貊。wěi zāi xiāng yè jì yáo sòng,yǔn yǐ wēi shēng luò yí mò。
千秋金鉴奉君王,仁者之言古遗直。qiān qiū jīn jiàn fèng jūn wáng,rén zhě zhī yán gǔ yí zhí。
咏燕论心讵免猜,赋扇陈情竟何意。yǒng yàn lùn xīn jù miǎn cāi,fù shàn chén qíng jìng hé yì。
黄钟毁弃瓦釜呜,凤去鸮鸱集槐棘。huáng zhōng huǐ qì wǎ fǔ wū,fèng qù xiāo chī jí huái jí。
固知骨鲠易婴鳞,坐使奸谀得乘隙。gù zhī gǔ gěng yì yīng lín,zuò shǐ jiān yú dé chéng xì。
一麾出守来荆蛮,直道忘怀谢欣戚。yī huī chū shǒu lái jīng mán,zhí dào wàng huái xiè xīn qī。
诗篇冥助得江山,文史终年自怡怿。shī piān míng zhù dé jiāng shān,wén shǐ zhōng nián zì yí yì。
渔阳鼙鼓震长安,祸乱宁从一朝积。yú yáng pí gǔ zhèn zhǎng ān,huò luàn níng cóng yī cháo jī。
翠华西幸蒙尘飞,蜀道艰难会相忆。cuì huá xī xìng méng chén fēi,shǔ dào jiān nán huì xiāng yì。
至言逆耳弃不收,遣祭徒劳长叹息。zhì yán nì ěr qì bù shōu,qiǎn jì tú láo zhǎng tàn xī。
古来忠谠尽如此,端欲济时如谷帛。gǔ lái zhōng dǎng jǐn rú cǐ,duān yù jì shí rú gǔ bó。
空令万世沧海南,崒兀高名配韶石。kōng lìng wàn shì cāng hǎi nán,zú wù gāo míng pèi sháo shí。
于粲荔丹蕉叶黄,庙猊屹然兹血食。yú càn lì dān jiāo yè huáng,miào ní yì rán zī xuè shí。
身亡道立复何求,失策自与当时惜。shēn wáng dào lì fù hé qiú,shī cè zì yǔ dāng shí xī。
丹青谁为写清姿,风度严凝见颜色。dān qīng shuí wèi xiě qīng zī,fēng dù yán níng jiàn yán sè。
顾侯好古如古人,此本云自韶阳得。gù hóu hǎo gǔ rú gǔ rén,cǐ běn yún zì sháo yáng dé。
笏囊无复使人持,奕奕蝉冠照虚壁。hù náng wú fù shǐ rén chí,yì yì chán guān zhào xū bì。
象设曾闻铁作胎,英灵尚想心犹赤。xiàng shè céng wén tiě zuò tāi,yīng líng shàng xiǎng xīn yóu chì。
拜公遗像激懦衷,怅望天南瘴江碧。bài gōng yí xiàng jī nuò zhōng,chàng wàng tiān nán zhàng jiāng bì。
高辞险语极揄扬,勉强追酬愧非敌。gāo cí xiǎn yǔ jí yú yáng,miǎn qiáng zhuī chóu kuì fēi dí。
李纲

李纲

李纲(1083年-1140年2月5日),北宋末、南宋初抗金名臣,民族英雄。字伯纪,号梁溪先生,祖籍福建邵武,祖父一代迁居江苏无锡。李纲能诗文,写有不少爱国篇章。亦能词,其咏史之作,形象鲜明生动,风格沉雄劲健。著有《梁溪先生文集》、《靖康传信录》、《梁溪词》。 李纲的作品>>

猜您喜欢

访李道士

李纲

诛茅独占溪一曲,时有白云来伴宿。zhū máo dú zhàn xī yī qū,shí yǒu bái yún lái bàn sù。
自言身在此山中,暮暮朝朝看不足。zì yán shēn zài cǐ shān zhōng,mù mù cháo cháo kàn bù zú。

纪旧梦

李纲

清梦先曾到武夷,玉峰积雪倍幽奇。qīng mèng xiān céng dào wǔ yí,yù fēng jī xuě bèi yōu qí。
小舟游罢寻归路,恰似翛然梦觉时。xiǎo zhōu yóu bà xún guī lù,qià shì xiāo rán mèng jué shí。

天宁老齐珏录庆馀师开堂疏见示

李纲

一别闽山三十年,重来相见两依然。yī bié mǐn shān sān shí nián,zhòng lái xiāng jiàn liǎng yī rán。
烦师录示当时语,犹喜曹溪一派传。fán shī lù shì dāng shí yǔ,yóu xǐ cáo xī yī pài chuán。

春词二十首

李纲

一树梨花傍小轩,结根幽寂更芳妍。yī shù lí huā bàng xiǎo xuān,jié gēn yōu jì gèng fāng yán。
东君有意怜流落,故遣瑶姿堕目前。dōng jūn yǒu yì lián liú luò,gù qiǎn yáo zī duò mù qián。

春词二十首

李纲

晚来急雨作轻寒,只恐梨花落点残。wǎn lái jí yǔ zuò qīng hán,zhǐ kǒng lí huā luò diǎn cán。
唤起小童窗外看,玉妃何事泪栏干。huàn qǐ xiǎo tóng chuāng wài kàn,yù fēi hé shì lèi lán gàn。

春词二十首

李纲

花开好鸟晓关关,惊觉幽窗小梦残。huā kāi hǎo niǎo xiǎo guān guān,jīng jué yōu chuāng xiǎo mèng cán。
宿酒未醒慵起早,透帘红日上三竿。sù jiǔ wèi xǐng yōng qǐ zǎo,tòu lián hóng rì shàng sān gān。

春词二十首

李纲

萧萧槛外翠琅玕,瘦节疏枝特地寒。xiāo xiāo kǎn wài cuì láng gān,shòu jié shū zhī tè dì hán。
谁谓幽居太寥闲,此君长此结清欢。shuí wèi yōu jū tài liáo xián,cǐ jūn zhǎng cǐ jié qīng huān。

春词二十首

李纲

春光淡荡一番新,花气氛氲恼杀人。chūn guāng dàn dàng yī fān xīn,huā qì fēn yūn nǎo shā rén。
只恐花飞春又老,须将酩酊对芳辰。zhǐ kǒng huā fēi chūn yòu lǎo,xū jiāng mǐng dīng duì fāng chén。

春词二十首

李纲

清晨开卷坐幽窗,深注炉烟一缕香。qīng chén kāi juǎn zuò yōu chuāng,shēn zhù lú yān yī lǚ xiāng。
汲水养花颜色好,向人端似炫新妆。jí shuǐ yǎng huā yán sè hǎo,xiàng rén duān shì xuàn xīn zhuāng。

春词二十首

李纲

春日迟迟午睡浓,梦魂飞过浙江东。chūn rì chí chí wǔ shuì nóng,mèng hún fēi guò zhè jiāng dōng。
无端花底间关舌,唤起搔头两鬓蓬。wú duān huā dǐ jiān guān shé,huàn qǐ sāo tóu liǎng bìn péng。

春词二十首

李纲

寂寂春林杜宇啼,劝人只道不如归。jì jì chūn lín dù yǔ tí,quàn rén zhǐ dào bù rú guī。
我今归思何须劝,借尔翩翻两翅飞。wǒ jīn guī sī hé xū quàn,jiè ěr piān fān liǎng chì fēi。

春词二十首

李纲

春色困人浑似酒,花枝照眼恰如人。chūn sè kùn rén hún shì jiǔ,huā zhī zhào yǎn qià rú rén。
东君若解怜愁客,莫使花飞减却春。dōng jūn ruò jiě lián chóu kè,mò shǐ huā fēi jiǎn què chūn。

春词二十首

李纲

漠漠轻烟度短墙,春寒料峭怯罗裳。mò mò qīng yān dù duǎn qiáng,chūn hán liào qiào qiè luó shang。
惜春只怕多风雨,云影披离漏日光。xī chūn zhǐ pà duō fēng yǔ,yún yǐng pī lí lòu rì guāng。

春词二十首

李纲

幽禽百啭舌如簧,院宇深深花木香。yōu qín bǎi zhuàn shé rú huáng,yuàn yǔ shēn shēn huā mù xiāng。
飘泊伤春惟泥酒,不知林外已斜阳。piāo pō shāng chūn wéi ní jiǔ,bù zhī lín wài yǐ xié yáng。

春词二十首

李纲

谁使鸣禽自在啼,感春端似惜芳时。shuí shǐ míng qín zì zài tí,gǎn chūn duān shì xī fāng shí。
一枝暂寄休饶舌,静处须防挟弹儿。yī zhī zàn jì xiū ráo shé,jìng chù xū fáng xié dàn ér。