古诗词

和吕叔恭题和州香林汤

王之道

新诗等絺绣,文采照座右。xīn shī děng chī xiù,wén cǎi zhào zuò yòu。
尤怜继绝唱,峥嵘竞高秀。yóu lián jì jué chàng,zhēng róng jìng gāo xiù。
词源眉山长,句法杜陵旧。cí yuán méi shān zhǎng,jù fǎ dù líng jiù。
相从今老矣,岂独歌邂逅。xiāng cóng jīn lǎo yǐ,qǐ dú gē xiè hòu。
香林在何许,溢沸发岩窦。xiāng lín zài hé xǔ,yì fèi fā yán dòu。
其流渐清温,脉助草木茂。qí liú jiàn qīng wēn,mài zhù cǎo mù mào。
岁旱添苗槁,一溉十倍收。suì hàn tiān miáo gǎo,yī gài shí bèi shōu。
追游记畴昔,我仆苦痛疚。zhuī yóu jì chóu xī,wǒ pū kǔ tòng jiù。
别来隔兵火,荆榛挂猿狖。bié lái gé bīng huǒ,jīng zhēn guà yuán yòu。
温温自然汤,蠲疴古非谬。wēn wēn zì rán tāng,juān kē gǔ fēi miù。
我闻泉所发,江海远相透。wǒ wén quán suǒ fā,jiāng hǎi yuǎn xiāng tòu。
其温本硫黄,气味自同臭。qí wēn běn liú huáng,qì wèi zì tóng chòu。
大哉无碍浴,天地不轻授。dà zāi wú ài yù,tiān dì bù qīng shòu。
严霜与烈日,冬夏特异候。yán shuāng yǔ liè rì,dōng xià tè yì hòu。
人生困凌薄,往往少中寿。rén shēng kùn líng báo,wǎng wǎng shǎo zhōng shòu。
飘飘澡雪力,狴犴忽蒙宥。piāo piāo zǎo xuě lì,bì àn hū méng yòu。
春寒不喜出,块坐拨残槱。chūn hán bù xǐ chū,kuài zuò bō cán yǒu。
晦阴又连朔,夜雨屡通昼。huì yīn yòu lián shuò,yè yǔ lǚ tōng zhòu。
谁能慰穷愁,邵州有贤守。shuí néng wèi qióng chóu,shào zhōu yǒu xián shǒu。
开箧出大轴,令我和其后。kāi qiè chū dà zhóu,lìng wǒ hé qí hòu。
此意重虚辱,勉彊忘固陋。cǐ yì zhòng xū rǔ,miǎn jiàng wàng gù lòu。
吕侯卿相家,博学靡不究。lǚ hóu qīng xiāng jiā,bó xué mí bù jiū。
会当似前人,嘉猷日告后。huì dāng shì qián rén,jiā yóu rì gào hòu。
君看华清宫,诲淫似招寇。jūn kàn huá qīng gōng,huì yín shì zhāo kòu。
当年从千官,车马所奔辏。dāng nián cóng qiān guān,chē mǎ suǒ bēn còu。
渔阳一炬火,曾不半钱售。yú yáng yī jù huǒ,céng bù bàn qián shòu。
争如寄僧房,泠泠滟苔甃。zhēng rú jì sēng fáng,líng líng yàn tái zhòu。
常遂尘土濯,永免脂粉漱。cháng suì chén tǔ zhuó,yǒng miǎn zhī fěn shù。
王之道

王之道

公元一〇九三年至一一六九年字彦猷,庐州濡须人。生于宋哲宗元祐八年,卒于孝宗乾道五年,年七十七岁。善文,明白晓畅,诗亦真朴有致。为人慷慨有气节。宣和六年,(公元一一二四年)与兄之义弟之深同登进士第。对策极言燕云用兵之非,以切直抑制下列。调历阳丞。绍兴和议初成,之道方通判滁州,力陈辱国非便。大忤秦桧意,谪监南雄盐税。坐是沦废者二十年。后累官湖南转运判官,以朝奉大夫致仕。之道著有相山集三十卷,《四库总目》相山词一卷,《文献通考》传于世。 王之道的作品>>

猜您喜欢

和魏定父早春十首

王之道

晚来天意欲晴寒,幽鸟争春到舌端。wǎn lái tiān yì yù qíng hán,yōu niǎo zhēng chūn dào shé duān。
诗骨自怜山样瘦,酒肠君似海能宽。shī gǔ zì lián shān yàng shòu,jiǔ cháng jūn shì hǎi néng kuān。

和魏定父早春十首

王之道

门前溪水绿萦回,风縠无边费剪裁。mén qián xī shuǐ lǜ yíng huí,fēng hú wú biān fèi jiǎn cái。
待与东君写春色,好教红紫一时开。dài yǔ dōng jūn xiě chūn sè,hǎo jiào hóng zǐ yī shí kāi。

和魏定父早春十首

王之道

春到花梢一点红,吹嘘应谢晓来风。chūn dào huā shāo yī diǎn hóng,chuī xū yīng xiè xiǎo lái fēng。
南园缭绕城边路,无限诗情杖履中。nán yuán liáo rào chéng biān lù,wú xiàn shī qíng zhàng lǚ zhōng。

和魏定父早春十首

王之道

㶁㶁溪流碎玉鸣,野梅随处伴行人。guó guó xī liú suì yù míng,yě méi suí chù bàn xíng rén。
归欤路出临邛市,准拟沉浮曲米春。guī yú lù chū lín qióng shì,zhǔn nǐ chén fú qū mǐ chūn。

和魏定父早春十首

王之道

怪来庭砌堕寒梅,风笛数声清以哀。guài lái tíng qì duò hán méi,fēng dí shù shēng qīng yǐ āi。
两日枯肠餍蔬笋,不堪茗碗发轻雷。liǎng rì kū cháng yàn shū sǔn,bù kān míng wǎn fā qīng léi。

和魏定父早春十首

王之道

辰瓜醉竹定何如,试问君家种莳书。chén guā zuì zhú dìng hé rú,shì wèn jūn jiā zhǒng shí shū。
坐久幽窗转斜日,恰怜梅影上衣裾。zuò jiǔ yōu chuāng zhuǎn xié rì,qià lián méi yǐng shàng yī jū。

和魏定父早春十首

王之道

南禅相望无多地,深谢高轩日见过。nán chán xiāng wàng wú duō dì,shēn xiè gāo xuān rì jiàn guò。
归去山林遂闲放,却寻农圃问谁何。guī qù shān lín suì xián fàng,què xún nóng pǔ wèn shuí hé。

和子厚弟九日登魏文振亭园七首

王之道

潇洒湖东小小亭,一时酬唱有三明。xiāo sǎ hú dōng xiǎo xiǎo tíng,yī shí chóu chàng yǒu sān míng。
亭前澄练无边际,应助诗人写物情。tíng qián chéng liàn wú biān jì,yīng zhù shī rén xiě wù qíng。

和子厚弟九日登魏文振亭园七首

王之道

乱插黄花趁节宜,年华休向镜中悲。luàn chā huáng huā chèn jié yí,nián huá xiū xiàng jìng zhōng bēi。
已知和气回春谷,横管临风更一吹。yǐ zhī hé qì huí chūn gǔ,héng guǎn lín fēng gèng yī chuī。

和子厚弟九日登魏文振亭园七首

王之道

一龛灯火夜凄清,壁下秋虫断续声。yī kān dēng huǒ yè qī qīng,bì xià qiū chóng duàn xù shēng。
细把新诗等风味,易牙元不乱淄渑。xì bǎ xīn shī děng fēng wèi,yì yá yuán bù luàn zī miǎn。

和子厚弟九日登魏文振亭园七首

王之道

疏懒常嫌束带劳,年来见客强垂条。shū lǎn cháng xián shù dài láo,nián lái jiàn kè qiáng chuí tiáo。
不知此病容医否,沥沥真珠出小槽。bù zhī cǐ bìng róng yī fǒu,lì lì zhēn zhū chū xiǎo cáo。

和子厚弟九日登魏文振亭园七首

王之道

雨馀东北望银屏,一带寒山映骨清。yǔ yú dōng běi wàng yín píng,yī dài hán shān yìng gǔ qīng。
谁道西风能换物,染红枫树亦多情。shuí dào xī fēng néng huàn wù,rǎn hóng fēng shù yì duō qíng。

和子厚弟九日登魏文振亭园七首

王之道

宿雨飞花阻撷芳,寄题端欲为增光。sù yǔ fēi huā zǔ xié fāng,jì tí duān yù wèi zēng guāng。
何时登揽快晴日,瀹茗挥毫看瑞香。hé shí dēng lǎn kuài qíng rì,yuè míng huī háo kàn ruì xiāng。

和子厚弟九日登魏文振亭园七首

王之道

官道千秋坐小车,仙随阮肇饭胡麻。guān dào qiān qiū zuò xiǎo chē,xiān suí ruǎn zhào fàn hú má。
男儿正患无津耳,千古留侯事可嘉。nán ér zhèng huàn wú jīn ěr,qiān gǔ liú hóu shì kě jiā。

和徐季功舒蕲道中二十首

王之道

春阴连日竟何如,逐妇应怜拙勃姑。chūn yīn lián rì jìng hé rú,zhú fù yīng lián zhuō bó gū。
习习晚风来更急,欲吹时雨助虚枯。xí xí wǎn fēng lái gèng jí,yù chuī shí yǔ zhù xū kū。