古诗词

有荐胡仁叔为历阳令者仁叔以诗送知己暇日杨德润录以示予因次其韵

王之道

四海皆兄弟,三界是道场。sì hǎi jiē xiōng dì,sān jiè shì dào chǎng。
果且无彼我,安用分封疆。guǒ qiě wú bǐ wǒ,ān yòng fēn fēng jiāng。
胡公历阳来,气焰何可当。hú gōng lì yáng lái,qì yàn hé kě dāng。
威严走邸吏,不露太守章。wēi yán zǒu dǐ lì,bù lù tài shǒu zhāng。
锦衣荣会稽,暮雨成高唐。jǐn yī róng huì jī,mù yǔ chéng gāo táng。
观望改侪辈,鸡群鹤昂昂。guān wàng gǎi chái bèi,jī qún hè áng áng。
斯民苦兵火,有意哀劳伤。sī mín kǔ bīng huǒ,yǒu yì āi láo shāng。
岂无九转丹,为助千金方。qǐ wú jiǔ zhuǎn dān,wèi zhù qiān jīn fāng。
古来记循吏,不称苟道将。gǔ lái jì xún lì,bù chēng gǒu dào jiāng。
杀弟自取酷,防人人所防。shā dì zì qǔ kù,fáng rén rén suǒ fáng。
子潜去少室,渊明恋柴桑。zi qián qù shǎo shì,yuān míng liàn chái sāng。
出处虽异事,一梦归黄粱。chū chù suī yì shì,yī mèng guī huáng liáng。
昔日骨己朽,伤哉今也亡。xī rì gǔ jǐ xiǔ,shāng zāi jīn yě wáng。
邶国歌柏舟,曹风赋鹈梁。bèi guó gē bǎi zhōu,cáo fēng fù tí liáng。
秋来河伯喜,未睹若与洋。qiū lái hé bó xǐ,wèi dǔ ruò yǔ yáng。
大小自有见,一笑还两忘。dà xiǎo zì yǒu jiàn,yī xiào hái liǎng wàng。
我生分每越,泉石成膏肓。wǒ shēng fēn měi yuè,quán shí chéng gāo huāng。
弃遗等麟角,空虚漫龟肠。qì yí děng lín jiǎo,kōng xū màn guī cháng。
常欲埋车轮,除奸继张纲。cháng yù mái chē lún,chú jiān jì zhāng gāng。
召此人气和,致彼天时康。zhào cǐ rén qì hé,zhì bǐ tiān shí kāng。
语之有暇矣,未窥夫子墙。yǔ zhī yǒu xiá yǐ,wèi kuī fū zi qiáng。
理所不可及,马腹徒鞭长。lǐ suǒ bù kě jí,mǎ fù tú biān zhǎng。
讵知王者师,异日韩张良。jù zhī wáng zhě shī,yì rì hán zhāng liáng。
愿言三顾庐,卧龙起南阳。yuàn yán sān gù lú,wò lóng qǐ nán yáng。
王之道

王之道

公元一〇九三年至一一六九年字彦猷,庐州濡须人。生于宋哲宗元祐八年,卒于孝宗乾道五年,年七十七岁。善文,明白晓畅,诗亦真朴有致。为人慷慨有气节。宣和六年,(公元一一二四年)与兄之义弟之深同登进士第。对策极言燕云用兵之非,以切直抑制下列。调历阳丞。绍兴和议初成,之道方通判滁州,力陈辱国非便。大忤秦桧意,谪监南雄盐税。坐是沦废者二十年。后累官湖南转运判官,以朝奉大夫致仕。之道著有相山集三十卷,《四库总目》相山词一卷,《文献通考》传于世。 王之道的作品>>

猜您喜欢

时雨二绝和赵积中韵

王之道

白江州熟人炊玉,竞说前年斗万钱。bái jiāng zhōu shú rén chuī yù,jìng shuō qián nián dòu wàn qián。
何事农夫太庸鄙,欲将豚酒谢苍天。hé shì nóng fū tài yōng bǐ,yù jiāng tún jiǔ xiè cāng tiān。

绿萼梅

王之道

天然腻玉细生香,斜倚东风伫淡妆。tiān rán nì yù xì shēng xiāng,xié yǐ dōng fēng zhù dàn zhuāng。
可是春寒犹料峭,晓窗犹试绿罗裳。kě shì chūn hán yóu liào qiào,xiǎo chuāng yóu shì lǜ luó shang。

榴花

王之道

看花令我忆金明,五月尊罍竹叶青。kàn huā lìng wǒ yì jīn míng,wǔ yuè zūn léi zhú yè qīng。
窈窕宝津楼下路,断肠千里四周星。yǎo tiǎo bǎo jīn lóu xià lù,duàn cháng qiān lǐ sì zhōu xīng。

送顾渚茶与孔纯老

王之道

晓来飞雪似欺春,尽把群芳点缀匀。xiǎo lái fēi xuě shì qī chūn,jǐn bǎ qún fāng diǎn zhuì yún。
莫讶两旗分顾渚,要令佳句斗清新。mò yà liǎng qí fēn gù zhǔ,yào lìng jiā jù dòu qīng xīn。

追和东坡梅花十绝

王之道

春到梅梢日自和,动人芳气不须多。chūn dào méi shāo rì zì hé,dòng rén fāng qì bù xū duō。
清肌瘦骨如冰玉,瘴雾那能柰子何。qīng jī shòu gǔ rú bīng yù,zhàng wù nà néng nài zi hé。

追和东坡梅花十绝

王之道

盈盈终日对妆台,一树临溪欲半开。yíng yíng zhōng rì duì zhuāng tái,yī shù lín xī yù bàn kāi。
吟赏不须期烂漫,恐随春雨点苍苔。yín shǎng bù xū qī làn màn,kǒng suí chūn yǔ diǎn cāng tái。

追和东坡梅花十绝

王之道

一池春水绿萦回,池上梅花暖自开。yī chí chūn shuǐ lǜ yíng huí,chí shàng méi huā nuǎn zì kāi。
想见温泉初出浴,六宫遥指太真来。xiǎng jiàn wēn quán chū chū yù,liù gōng yáo zhǐ tài zhēn lái。

追和东坡梅花十绝

王之道

问言何处是前村,万木号寒雪障昏。wèn yán hé chù shì qián cūn,wàn mù hào hán xuě zhàng hūn。
安得梦为蝴蝶去,花间栩栩适吟魂。ān dé mèng wèi hú dié qù,huā jiān xǔ xǔ shì yín hún。

追和东坡梅花十绝

王之道

真香暗逐微风远,疏影低随淡日斜。zhēn xiāng àn zhú wēi fēng yuǎn,shū yǐng dī suí dàn rì xié。
好在黄昏清浅意,一时收拾付诗家。hǎo zài huáng hūn qīng qiǎn yì,yī shí shōu shí fù shī jiā。

追和东坡梅花十绝

王之道

醉眼昏昏午倦开,不堪诗债苦相催。zuì yǎn hūn hūn wǔ juàn kāi,bù kān shī zhài kǔ xiāng cuī。
清香自是蠲烦药,为折霜蕤一朵来。qīng xiāng zì shì juān fán yào,wèi zhé shuāng ruí yī duǒ lái。

追和东坡梅花十绝

王之道

莫怪风前玉斝飞,饮酣初喜传花枝。mò guài fēng qián yù jiǎ fēi,yǐn hān chū xǐ chuán huā zhī。
正当北雪消残后,恰直东风料峭时。zhèng dāng běi xuě xiāo cán hòu,qià zhí dōng fēng liào qiào shí。

追和东坡梅花十绝

王之道

绛跗檀口映冰肌,踏雪来看带雪枝。jiàng fū tán kǒu yìng bīng jī,tà xuě lái kàn dài xuě zhī。
一见遂能消鄙吝,汝南谁敢忽牛医。yī jiàn suì néng xiāo bǐ lìn,rǔ nán shuí gǎn hū niú yī。

追和东坡梅花十绝

王之道

步入芳丛脚自轻,看来群卉眼偏明。bù rù fāng cóng jiǎo zì qīng,kàn lái qún huì yǎn piān míng。
和羹有实休疑晚,况是东君旧着情。hé gēng yǒu shí xiū yí wǎn,kuàng shì dōng jūn jiù zhe qíng。

追和东坡梅花十绝

王之道

山下溪头卖酒家,为谁低入屋檐斜。shān xià xī tóu mài jiǔ jiā,wèi shuí dī rù wū yán xié。
蔬肠不柰村酤涩,笑挽长条沃井花。shū cháng bù nài cūn gū sè,xiào wǎn zhǎng tiáo wò jǐng huā。

梅花十绝追和张文潜韵

王之道

额黄肌粉斗新妆,春入园林度暗香。é huáng jī fěn dòu xīn zhuāng,chūn rù yuán lín dù àn xiāng。
留滞江南归未得,一枝聊复沃愁肠。liú zhì jiāng nán guī wèi dé,yī zhī liáo fù wò chóu cháng。