古诗词

次韵王山甫春日出郊探梅

王之道

倚竹有佳人,天寒玉肌温。yǐ zhú yǒu jiā rén,tiān hán yù jī wēn。
永怀经年别,及此春日暄。yǒng huái jīng nián bié,jí cǐ chūn rì xuān。
幽闲谁与娱,依依映丘樊。yōu xián shuí yǔ yú,yī yī yìng qiū fán。
计台二三友,才高工拨繁。jì tái èr sān yǒu,cái gāo gōng bō fán。
幕府公事退,联镳出郊原。mù fǔ gōng shì tuì,lián biāo chū jiāo yuán。
城南富卉木,胜处陈家园。chéng nán fù huì mù,shèng chù chén jiā yuán。
东风发萌芽,柳眼暗若昏。dōng fēng fā méng yá,liǔ yǎn àn ruò hūn。
昨宵一阵雨,清爽到乾坤。zuó xiāo yī zhèn yǔ,qīng shuǎng dào qián kūn。
植杖芳草径,系马枯桑根。zhí zhàng fāng cǎo jìng,xì mǎ kū sāng gēn。
观梅不忍去,错俎罗金樽。guān méi bù rěn qù,cuò zǔ luó jīn zūn。
主人笑揖客,徘徊倚朱门。zhǔ rén xiào yī kè,pái huái yǐ zhū mén。
指麾群儿辈,薪水相抚存。zhǐ huī qún ér bèi,xīn shuǐ xiāng fǔ cún。
邻妇抹红妆,来觇攀篱援。lín fù mǒ hóng zhuāng,lái chān pān lí yuán。
酒酣诗思逸,笔力华旗搴。jiǔ hān shī sī yì,bǐ lì huá qí qiān。
姜盐芼芜菁,绝胜瓠叶幡。jiāng yán mào wú jīng,jué shèng hù yè fān。
萧然出尘姿,飘飘欲腾掀。xiāo rán chū chén zī,piāo piāo yù téng xiān。
桃李分当避,蜂蝶那敢喧。táo lǐ fēn dāng bì,fēng dié nà gǎn xuān。
谁能移将归,栽培拥高垣。shuí néng yí jiāng guī,zāi péi yōng gāo yuán。
要令百种花,俯伏争趋奔。yào lìng bǎi zhǒng huā,fǔ fú zhēng qū bēn。
不烦频出游,正恐嘲短辕。bù fán pín chū yóu,zhèng kǒng cháo duǎn yuán。
太簇初应律,飞霙尚翩翩。tài cù chū yīng lǜ,fēi yīng shàng piān piān。
何妨醉瑶舟,大嚼供炮燔。hé fáng zuì yáo zhōu,dà jué gōng pào fán。
手撚一枝春,吟笑穷曛暾。shǒu niǎn yī zhī chūn,yín xiào qióng xūn tūn。
可怜廊庙具,沉滞三家村。kě lián láng miào jù,chén zhì sān jiā cūn。
和羹似不晚,作诗与招魂。hé gēng shì bù wǎn,zuò shī yǔ zhāo hún。
王之道

王之道

公元一〇九三年至一一六九年字彦猷,庐州濡须人。生于宋哲宗元祐八年,卒于孝宗乾道五年,年七十七岁。善文,明白晓畅,诗亦真朴有致。为人慷慨有气节。宣和六年,(公元一一二四年)与兄之义弟之深同登进士第。对策极言燕云用兵之非,以切直抑制下列。调历阳丞。绍兴和议初成,之道方通判滁州,力陈辱国非便。大忤秦桧意,谪监南雄盐税。坐是沦废者二十年。后累官湖南转运判官,以朝奉大夫致仕。之道著有相山集三十卷,《四库总目》相山词一卷,《文献通考》传于世。 王之道的作品>>

猜您喜欢

梅花十绝追和张文潜韵

王之道

晓来飞雪缀林端,冰玉肌肤巧耐寒。xiǎo lái fēi xuě zhuì lín duān,bīng yù jī fū qiǎo nài hán。
折得一枝红半吐,自挼香蕊当朝飧。zhé dé yī zhī hóng bàn tǔ,zì ruá xiāng ruǐ dāng cháo sūn。

梅花十绝追和张文潜韵

王之道

年年常是犯凝寒,换骨曾凭九转丹。nián nián cháng shì fàn níng hán,huàn gǔ céng píng jiǔ zhuǎn dān。
结实和羹知不晚,试尝花蕊味应酸。jié shí hé gēng zhī bù wǎn,shì cháng huā ruǐ wèi yīng suān。

梅花十绝追和张文潜韵

王之道

竹外山前见嫩黄,水沉清渍雪肌香。zhú wài shān qián jiàn nèn huáng,shuǐ chén qīng zì xuě jī xiāng。
应嫌桃李风姿俗,故作寻常淡淡妆。yīng xián táo lǐ fēng zī sú,gù zuò xún cháng dàn dàn zhuāng。

梅花十绝追和张文潜韵

王之道

檐花厌浥细如尘,渡口舟横不见人。yán huā yàn yì xì rú chén,dù kǒu zhōu héng bù jiàn rén。
独喜霜蕤清照坐,旅怀虽恶未孤春。dú xǐ shuāng ruí qīng zhào zuò,lǚ huái suī è wèi gū chūn。

梅花十绝追和张文潜韵

王之道

凌霜冒雪报花期,大小群芳例是儿。líng shuāng mào xuě bào huā qī,dà xiǎo qún fāng lì shì ér。
屈指春风无十日,东君元是旧相知。qū zhǐ chūn fēng wú shí rì,dōng jūn yuán shì jiù xiāng zhī。

梅花十绝追和张文潜韵

王之道

素艳忽从江上见,清香还向雪中闻。sù yàn hū cóng jiāng shàng jiàn,qīng xiāng hái xiàng xuě zhōng wén。
谁能送酒来相劳,为尔开尝对马军。shuí néng sòng jiǔ lái xiāng láo,wèi ěr kāi cháng duì mǎ jūn。

梅花十绝追和张文潜韵

王之道

冬温开遍向东枝,映日含风万玉姬。dōng wēn kāi biàn xiàng dōng zhī,yìng rì hán fēng wàn yù jī。
何必霓裳掩前古,清癯端不羡丰肥。hé bì ní shang yǎn qián gǔ,qīng qú duān bù xiàn fēng féi。

梅花十绝追和张文潜韵

王之道

别后开园日就荒,对花还忆少年狂。bié hòu kāi yuán rì jiù huāng,duì huā hái yì shǎo nián kuáng。
东荣几树应无恙,待得予归破嫩黄。dōng róng jǐ shù yīng wú yàng,dài dé yǔ guī pò nèn huáng。

梅花十绝追和张文潜韵

王之道

花前倾步溅狂澜,花外扶疏竹数竿。huā qián qīng bù jiàn kuáng lán,huā wài fú shū zhú shù gān。
带雪精神清更好,冰肌元惯朔风寒。dài xuě jīng shén qīng gèng hǎo,bīng jī yuán guàn shuò fēng hán。

梅花和黄觉民四首

王之道

净几闲窗小小瓶,一枝春色为谁清。jìng jǐ xián chuāng xiǎo xiǎo píng,yī zhī chūn sè wèi shuí qīng。
吾今老去心如水,销得诗人与证明。wú jīn lǎo qù xīn rú shuǐ,xiāo dé shī rén yǔ zhèng míng。

梅花和黄觉民四首

王之道

萧然清映水边枝,似向温泉见玉肌。xiāo rán qīng yìng shuǐ biān zhī,shì xiàng wēn quán jiàn yù jī。
被恼诗人应不彻,怪来言语总成诗。bèi nǎo shī rén yīng bù chè,guài lái yán yǔ zǒng chéng shī。

梅花和黄觉民四首

王之道

依倚春风雨净瓶,暮林摇落避真清。yī yǐ chūn fēng yǔ jìng píng,mù lín yáo luò bì zhēn qīng。
暗香似与常娥约,来借黄昏淡淡明。àn xiāng shì yǔ cháng é yuē,lái jiè huáng hūn dàn dàn míng。

梅花和黄觉民四首

王之道

夜来春信到南枝,姑射神人逞雪肌。yè lái chūn xìn dào nán zhī,gū shè shén rén chěng xuě jī。
多谢长须解予意,送将羁客换新诗。duō xiè zhǎng xū jiě yǔ yì,sòng jiāng jī kè huàn xīn shī。

和王元渤留题松寿岩白云庵寄郑顾道二首

王之道

流水泠泠浸稻田,岩耕应费买山钱。liú shuǐ líng líng jìn dào tián,yán gēng yīng fèi mǎi shān qián。
风梢雨盖摩霄汉,个里高人即地仙。fēng shāo yǔ gài mó xiāo hàn,gè lǐ gāo rén jí dì xiān。

和王元渤留题松寿岩白云庵寄郑顾道二首

王之道

日影曈昽霁晓雰,几声幽鸟隔窗闻。rì yǐng tóng lóng jì xiǎo fēn,jǐ shēng yōu niǎo gé chuāng wén。
谢安盍为苍生起,休恋青山卧白云。xiè ān hé wèi cāng shēng qǐ,xiū liàn qīng shān wò bái yún。