古诗词

苦雨呈蕲守徐次公

王之道

涉春苦淫雨,连绵过梅夏。shè chūn kǔ yín yǔ,lián mián guò méi xià。
西来二十日,终朝走泥溠。xī lái èr shí rì,zhōng cháo zǒu ní zhà。
林霏欲开户,檐溜又淙夜。lín fēi yù kāi hù,yán liū yòu cóng yè。
势如黄河翻,声若沧海泻。shì rú huáng hé fān,shēng ruò cāng hǎi xiè。
颓垣就崩摧,败屋遂倾卸。tuí yuán jiù bēng cuī,bài wū suì qīng xiè。
垂成麦伤潦,将老蚕病柘。chuí chéng mài shāng lǎo,jiāng lǎo cán bìng zhè。
那知困羁旅,正恐害耕稼。nà zhī kùn jī lǚ,zhèng kǒng hài gēng jià。
痛哉兵火馀,人物久凋谢。tòng zāi bīng huǒ yú,rén wù jiǔ diāo xiè。
疮痍索抚养,嵬琐烦教化。chuāng yí suǒ fǔ yǎng,wéi suǒ fán jiào huà。
方推中牟恭,复获颍川霸。fāng tuī zhōng móu gōng,fù huò yǐng chuān bà。
是行良不恶,渐美同啖蔗。shì xíng liáng bù è,jiàn měi tóng dàn zhè。
况承双鱼书,敢缓千里驾。kuàng chéng shuāng yú shū,gǎn huǎn qiān lǐ jià。
平生慕山水,寻胜每偷暇。píng shēng mù shān shuǐ,xún shèng měi tōu xiá。
何妨见君子,大厌顾荣炙。hé fáng jiàn jūn zi,dà yàn gù róng zhì。
一举欣两得,重趼轻百舍。yī jǔ xīn liǎng dé,zhòng jiǎn qīng bǎi shě。
登临兴何穷,吟咏乐无价。dēng lín xīng hé qióng,yín yǒng lè wú jià。
猿鹤互酬对,云烟竞邀迓。yuán hè hù chóu duì,yún yān jìng yāo yà。
岩松升龙矫,溪桥断虹跨。yán sōng shēng lóng jiǎo,xī qiáo duàn hóng kuà。
尚恨阻丰隆,未果访姑射。shàng hèn zǔ fēng lóng,wèi guǒ fǎng gū shè。
须烦段文昌,一出补天罅。xū fán duàn wén chāng,yī chū bǔ tiān xià。
王之道

王之道

公元一〇九三年至一一六九年字彦猷,庐州濡须人。生于宋哲宗元祐八年,卒于孝宗乾道五年,年七十七岁。善文,明白晓畅,诗亦真朴有致。为人慷慨有气节。宣和六年,(公元一一二四年)与兄之义弟之深同登进士第。对策极言燕云用兵之非,以切直抑制下列。调历阳丞。绍兴和议初成,之道方通判滁州,力陈辱国非便。大忤秦桧意,谪监南雄盐税。坐是沦废者二十年。后累官湖南转运判官,以朝奉大夫致仕。之道著有相山集三十卷,《四库总目》相山词一卷,《文献通考》传于世。 王之道的作品>>

猜您喜欢

题浮光丘家山寺

王之道

古寺钟鸣漏向残,马嘶人起束征鞍。gǔ sì zhōng míng lòu xiàng cán,mǎ sī rén qǐ shù zhēng ān。
曈昽半弄阴晴日,栗烈初迎小大寒。tóng lóng bàn nòng yīn qíng rì,lì liè chū yíng xiǎo dà hán。
溪水断流寒冻合,野田飞烧晓霜干。xī shuǐ duàn liú hán dòng hé,yě tián fēi shāo xiǎo shuāng gàn。
嗟予老踏浮光路,陟岵怀亲眼欲酸。jiē yǔ lǎo tà fú guāng lù,zhì hù huái qīn yǎn yù suān。

次韵秦寿之题四祖

王之道

古木参天翠作堆,云中石栈为谁开。gǔ mù cān tiān cuì zuò duī,yún zhōng shí zhàn wèi shuí kāi。
楼台正倚双峰起,香火曾瞻四祖来。lóu tái zhèng yǐ shuāng fēng qǐ,xiāng huǒ céng zhān sì zǔ lái。
霜重静闻秋子落,风高愁听晓猿哀。shuāng zhòng jìng wén qiū zi luò,fēng gāo chóu tīng xiǎo yuán āi。
当年松上花何似,五叶依然映紫苔。dāng nián sōng shàng huā hé shì,wǔ yè yī rán yìng zǐ tái。

次韵秦寿之题五祖

王之道

栽花传法总吾身,生灭无烦取次论。zāi huā chuán fǎ zǒng wú shēn,shēng miè wú fán qǔ cì lùn。
一梦傥从今日觉,群峰应许此山尊。yī mèng tǎng cóng jīn rì jué,qún fēng yīng xǔ cǐ shān zūn。
塔中相好如来具,手里衣盂达磨存。tǎ zhōng xiāng hǎo rú lái jù,shǒu lǐ yī yú dá mó cún。
若遇小儿宜借问,性华何处更寻根。ruò yù xiǎo ér yí jiè wèn,xìng huá hé chù gèng xún gēn。

题四祖山瀑泉亭

王之道

云影曈昽雨弄晴,山头小立听溪声。yún yǐng tóng lóng yǔ nòng qíng,shān tóu xiǎo lì tīng xī shēng。
不惊赤日雷霆吼,但怪青天雪雹鸣。bù jīng chì rì léi tíng hǒu,dàn guài qīng tiān xuě báo míng。
气逼衣裳秋暑薄,光摇林薮午风轻。qì bī yī shang qiū shǔ báo,guāng yáo lín sǒu wǔ fēng qīng。
法身清净元无垢,何用临流更濯缨。fǎ shēn qīng jìng yuán wú gòu,hé yòng lín liú gèng zhuó yīng。

赠五祖山净老

王之道

欲知祖意路堂堂,满目湖山自放光。yù zhī zǔ yì lù táng táng,mǎn mù hú shān zì fàng guāng。
林涌乱云迎马足,峰回荒磴上羊肠。lín yǒng luàn yún yíng mǎ zú,fēng huí huāng dèng shàng yáng cháng。
心花肯逐春同老,法雨何妨岁用康。xīn huā kěn zhú chūn tóng lǎo,fǎ yǔ hé fáng suì yòng kāng。
试向樵夫问端的,白莲生处是吾乡。shì xiàng qiáo fū wèn duān de,bái lián shēng chù shì wú xiāng。

赠古若之上人

王之道

滟潭澄碧见师心,我欲穷源何处寻。yàn tán chéng bì jiàn shī xīn,wǒ yù qióng yuán hé chù xún。
万壑松风酬夜讽,一犁花雨发春吟。wàn hè sōng fēng chóu yè fěng,yī lí huā yǔ fā chūn yín。
不妨契阔三年别,却得留连数日阴。bù fáng qì kuò sān nián bié,què dé liú lián shù rì yīn。
竹外小桃开也未,灵云应已久披襟。zhú wài xiǎo táo kāi yě wèi,líng yún yīng yǐ jiǔ pī jīn。

送浮屠昙远归无为持钵

王之道

一筇春色满郊畿,弹指淮南迅若飞。yī qióng chūn sè mǎn jiāo jī,dàn zhǐ huái nán xùn ruò fēi。
丈室正须香积供,孤云聊作故山归。zhàng shì zhèng xū xiāng jī gōng,gū yún liáo zuò gù shān guī。
长安城里风烟好,锦绣溪头笋蕨肥。zhǎng ān chéng lǐ fēng yān hǎo,jǐn xiù xī tóu sǔn jué féi。
我有上林桃李约,未容随子赴亲闱。wǒ yǒu shàng lín táo lǐ yuē,wèi róng suí zi fù qīn wéi。

宿吉祥寺赠应上人

王之道

窗前修竹翠摩云,清閟题轩念昔人。chuāng qián xiū zhú cuì mó yún,qīng bì tí xuān niàn xī rén。
三纪重来惊隔世,一言相契定前因。sān jì zhòng lái jīng gé shì,yī yán xiāng qì dìng qián yīn。
携尊得得纷亲友,抉藕累累萃里民。xié zūn dé dé fēn qīn yǒu,jué ǒu lèi lèi cuì lǐ mín。
祖意如来烦指似,迷舟何幸济通津。zǔ yì rú lái fán zhǐ shì,mí zhōu hé xìng jì tōng jīn。

雨中宿竹林寺谢尉仁父见访

王之道

幽人好客不嫌纡,带水拖泥辱顾予。yōu rén hǎo kè bù xián yū,dài shuǐ tuō ní rǔ gù yǔ。
僧舍顿惊樽有酒,旅庖那患食无鱼。sēng shě dùn jīng zūn yǒu jiǔ,lǚ páo nà huàn shí wú yú。
敢辞数里来相遇,要使它时付特书。gǎn cí shù lǐ lái xiāng yù,yào shǐ tā shí fù tè shū。
新竹茂林中扫径,一瓯春雪少踌躇。xīn zhú mào lín zhōng sǎo jìng,yī ōu chūn xuě shǎo chóu chú。

示隐静恭老

王之道

游山何敢避泥涂,恰值催花夜雨馀。yóu shān hé gǎn bì ní tú,qià zhí cuī huā yè yǔ yú。
杯渡已知无用楫,马行今信不更车。bēi dù yǐ zhī wú yòng jí,mǎ xíng jīn xìn bù gèng chē。
数声幽鸟过庭际,一派飞泉赴壑初。shù shēng yōu niǎo guò tíng jì,yī pài fēi quán fù hè chū。
正欲寻师问心法,却惊行色逼钟鱼。zhèng yù xún shī wèn xīn fǎ,què jīng xíng sè bī zhōng yú。

送懿上人持钵潜川

王之道

坐觉青山忽上心,着鞭来欲故人寻。zuò jué qīng shān hū shàng xīn,zhe biān lái yù gù rén xún。
万松未放孤云过,一饭共听幽鸟鸣。wàn sōng wèi fàng gū yún guò,yī fàn gòng tīng yōu niǎo míng。
莫厌崎岖穷野径,须怜料峭结春阴。mò yàn qí qū qióng yě jìng,xū lián liào qiào jié chūn yīn。
潜川耆旧如相问,千里长同月一襟。qián chuān qí jiù rú xiāng wèn,qiān lǐ zhǎng tóng yuè yī jīn。

横枝山北别懿上人

王之道

青山终是慰人心,到处相逢不用寻。qīng shān zhōng shì wèi rén xīn,dào chù xiāng féng bù yòng xún。
顾我未能忘楚些,因君聊复效吴吟。gù wǒ wèi néng wàng chǔ xiē,yīn jūn liáo fù xiào wú yín。
遥林入眼增双碧,羸马奔家竞寸阴。yáo lín rù yǎn zēng shuāng bì,léi mǎ bēn jiā jìng cùn yīn。
何事横枝送南北,他年同此记分襟。hé shì héng zhī sòng nán běi,tā nián tóng cǐ jì fēn jīn。

因上人访予相山夜闻二子诵书有诗次韵

王之道

杖锡东来意亦勤,寒岩枯木自相亲。zhàng xī dōng lái yì yì qín,hán yán kū mù zì xiāng qīn。
方惊妙论雨侵坐,忽喜新诗光照人。fāng jīng miào lùn yǔ qīn zuò,hū xǐ xīn shī guāng zhào rén。
物外交游清似水,梦中忧患碎如尘。wù wài jiāo yóu qīng shì shuǐ,mèng zhōng yōu huàn suì rú chén。
儿童正欲承砻错,应觉临文便有神。ér tóng zhèng yù chéng lóng cuò,yīng jué lín wén biàn yǒu shén。

还通上人卷

王之道

格清词苦与谁论,携绕钱塘给事坟。gé qīng cí kǔ yǔ shuí lùn,xié rào qián táng gěi shì fén。
所得岂容人继和,朗吟应被鹤听闻。suǒ dé qǐ róng rén jì hé,lǎng yín yīng bèi hè tīng wén。
月轮冷照千岩雪,霞片轻装万叠云。yuè lún lěng zhào qiān yán xuě,xiá piàn qīng zhuāng wàn dié yún。
投向吾庐卜知己,拟将诗草为师焚。tóu xiàng wú lú bo zhī jǐ,nǐ jiāng shī cǎo wèi shī fén。

和因上人三首

王之道

一抨兰若复谁家,坐见羲和下日车。yī pēng lán ruò fù shuí jiā,zuò jiàn xī hé xià rì chē。
燥吻未濡莲社酒,枯肠空搅玉川茶。zào wěn wèi rú lián shè jiǔ,kū cháng kōng jiǎo yù chuān chá。
摇风绿竹初翻箨,过雨红葵甚放花。yáo fēng lǜ zhú chū fān tuò,guò yǔ hóng kuí shén fàng huā。
得句至今频示我,安能郁郁久兹耶。dé jù zhì jīn pín shì wǒ,ān néng yù yù jiǔ zī yé。