古诗词

告春亭诗为江宁令荀晋仲作

王之道

渊明晋高士,从官非所好。yuān míng jìn gāo shì,cóng guān fēi suǒ hǎo。
当时令彭泽,为米聊寄傲。dāng shí lìng péng zé,wèi mǐ liáo jì ào。
公田三百亩,一稔足炊䤖。gōng tián sān bǎi mǔ,yī rěn zú chuī bào。
明年春二月,农以仲春告。míng nián chūn èr yuè,nóng yǐ zhòng chūn gào。
为言当举趾,西畴雨如膏。wèi yán dāng jǔ zhǐ,xī chóu yǔ rú gāo。
雨后春日迟,不寒亦不暴。yǔ hòu chūn rì chí,bù hán yì bù bào。
欣欣木争荣,民析肯居隩。xīn xīn mù zhēng róng,mín xī kěn jū ào。
感此万物时,吾年迫衰眊。gǎn cǐ wàn wù shí,wú nián pò shuāi mào。
馀生复几许,遑遑近颠倒。yú shēng fù jǐ xǔ,huáng huáng jìn diān dào。
翩然赋归去,岂为折腰躁。piān rán fù guī qù,qǐ wèi zhé yāo zào。
兄也今渊明,强盛当远到。xiōng yě jīn yuān míng,qiáng shèng dāng yuǎn dào。
学问穷古始,文章配盘诰。xué wèn qióng gǔ shǐ,wén zhāng pèi pán gào。
十年宰两邑,五月政三报。shí nián zǎi liǎng yì,wǔ yuè zhèng sān bào。
去冬得兄书,怜我加慰劳。qù dōng dé xiōng shū,lián wǒ jiā wèi láo。
仁言暖于帛,失喜至舞蹈。rén yán nuǎn yú bó,shī xǐ zhì wǔ dǎo。
其间何所云,作亭县之奥。qí jiān hé suǒ yún,zuò tíng xiàn zhī ào。
为农榜告春,此意在劝导。wèi nóng bǎng gào chūn,cǐ yì zài quàn dǎo。
我欲求子诗,并以示倪耄。wǒ yù qiú zi shī,bìng yǐ shì ní mào。
春作苟尽力,秋成可无祷。chūn zuò gǒu jǐn lì,qiū chéng kě wú dǎo。
先当起疲瘵,次用振凋耗。xiān dāng qǐ pí zhài,cì yòng zhèn diāo hào。
别来忽九载,触绪增恋嫪。bié lái hū jiǔ zài,chù xù zēng liàn lào。
塞命敢不勉,一笑一杯犒。sāi mìng gǎn bù miǎn,yī xiào yī bēi kào。
王之道

王之道

公元一〇九三年至一一六九年字彦猷,庐州濡须人。生于宋哲宗元祐八年,卒于孝宗乾道五年,年七十七岁。善文,明白晓畅,诗亦真朴有致。为人慷慨有气节。宣和六年,(公元一一二四年)与兄之义弟之深同登进士第。对策极言燕云用兵之非,以切直抑制下列。调历阳丞。绍兴和议初成,之道方通判滁州,力陈辱国非便。大忤秦桧意,谪监南雄盐税。坐是沦废者二十年。后累官湖南转运判官,以朝奉大夫致仕。之道著有相山集三十卷,《四库总目》相山词一卷,《文献通考》传于世。 王之道的作品>>

猜您喜欢

过段寨二首

王之道

嫩绿夭红照眼明,物华春事暗相惊。nèn lǜ yāo hóng zhào yǎn míng,wù huá chūn shì àn xiāng jīng。
提壶不饮劝谁饮,正在竹丛深处鸣。tí hú bù yǐn quàn shuí yǐn,zhèng zài zhú cóng shēn chù míng。

经过合寨吊孟氏故居二首

王之道

藤梢棘刺失朱门,空想当年载酒樽。téng shāo jí cì shī zhū mén,kōng xiǎng dāng nián zài jiǔ zūn。
天色重增行客恨,东风吹雨湿黄昏。tiān sè zhòng zēng xíng kè hèn,dōng fēng chuī yǔ shī huáng hūn。

经过合寨吊孟氏故居二首

王之道

行过春泥没马深,几声幽鸟啭乔林。xíng guò chūn ní méi mǎ shēn,jǐ shēng yōu niǎo zhuàn qiáo lín。
感时恨别愁无那,赖有清樽慰此心。gǎn shí hèn bié chóu wú nà,lài yǒu qīng zūn wèi cǐ xīn。

晚憩闻雷

王之道

湖外山光入座来,水晶宫阙翠屏开。hú wài shān guāng rù zuò lái,shuǐ jīng gōng quē cuì píng kāi。
纤纤细落催花雨,隐隐轻鸣启蛰雷。xiān xiān xì luò cuī huā yǔ,yǐn yǐn qīng míng qǐ zhé léi。

含山驿中

王之道

日暖风轻昼睡馀,海棠娇褪玉肌肤。rì nuǎn fēng qīng zhòu shuì yú,hǎi táng jiāo tuì yù jī fū。
杨花也似知人意,来趁飞红入座隅。yáng huā yě shì zhī rén yì,lái chèn fēi hóng rù zuò yú。

鸣山驿夜雨

王之道

夜来风雨晓还晴,沙路无泥快早行。yè lái fēng yǔ xiǎo hái qíng,shā lù wú ní kuài zǎo xíng。
鸟语花容春自好,有生何处不安生。niǎo yǔ huā róng chūn zì hǎo,yǒu shēng hé chù bù ān shēng。

夜闻风雨

王之道

狂风横雨忽来鸣,半夜长亭客梦惊。kuáng fēng héng yǔ hū lái míng,bàn yè zhǎng tíng kè mèng jīng。
想见海门春涨急,奔军百万听潮声。xiǎng jiàn hǎi mén chūn zhǎng jí,bēn jūn bǎi wàn tīng cháo shēng。

丘城道中

王之道

翠巘中间白水边,野梅官柳似当年。cuì yǎn zhōng jiān bái shuǐ biān,yě méi guān liǔ shì dāng nián。
正看绕树下残日,便觉前村生晚烟。zhèng kàn rào shù xià cán rì,biàn jué qián cūn shēng wǎn yān。

出合肥北门二首

王之道

淮水东来没踝无,只今南北断修涂。huái shuǐ dōng lái méi huái wú,zhǐ jīn nán běi duàn xiū tú。
东风却与人心别,布暖吹生遍八区。dōng fēng què yǔ rén xīn bié,bù nuǎn chuī shēng biàn bā qū。

出合肥北门二首

王之道

断垣甃石新修叠,折戟埋沙旧战场。duàn yuán zhòu shí xīn xiū dié,zhé jǐ mái shā jiù zhàn chǎng。
阛阓凋零煨烬里,春风生草没牛羊。huán huì diāo líng wēi jìn lǐ,chūn fēng shēng cǎo méi niú yáng。

乌江道中闻杜鹃有感

王之道

麻叶蓬蓬小麦肥,杨花风里杜鹃啼。má yè péng péng xiǎo mài féi,yáng huā fēng lǐ dù juān tí。
故园尚阻归来赋,惭愧东坡雨一犁。gù yuán shàng zǔ guī lái fù,cán kuì dōng pō yǔ yī lí。

竹城道中

王之道

一溪清水浸馀霞,风里归鸿字脚斜。yī xī qīng shuǐ jìn yú xiá,fēng lǐ guī hóng zì jiǎo xié。
今夜不知何处宿,路回山崦两三家。jīn yè bù zhī hé chù sù,lù huí shān yān liǎng sān jiā。

下阁道中

王之道

小桥流水数家村,春入川原日自暾。xiǎo qiáo liú shuǐ shù jiā cūn,chūn rù chuān yuán rì zì tūn。
马上不知岚气重,误惊征袖湿啼痕。mǎ shàng bù zhī lán qì zhòng,wù jīng zhēng xiù shī tí hén。

西门道中闻人售田

王之道

走利奔权几日休,归来还复郭南游。zǒu lì bēn quán jǐ rì xiū,guī lái hái fù guō nán yóu。
直饶心计奸如鬼,终恐输他善自谋。zhí ráo xīn jì jiān rú guǐ,zhōng kǒng shū tā shàn zì móu。

题大泉寺

王之道

六峰环翠绕金蓝,下马初尝一酌甘。liù fēng huán cuì rào jīn lán,xià mǎ chū cháng yī zhuó gān。
久旱喜看云气浃,晚风吹雨过江南。jiǔ hàn xǐ kàn yún qì jiā,wǎn fēng chuī yǔ guò jiāng nán。