古诗词

信阳和同官喜雨韵

王之道

欲识农夫田作苦,久雨祷晴晴祷雨。yù shí nóng fū tián zuò kǔ,jiǔ yǔ dǎo qíng qíng dǎo yǔ。
祷晴得雨雨得晴,此患到今传自古。dǎo qíng dé yǔ yǔ dé qíng,cǐ huàn dào jīn chuán zì gǔ。
苾芬非是萧兰馨,诚心一发通三灵。bì fēn fēi shì xiāo lán xīn,chéng xīn yī fā tōng sān líng。
文昌俗吏亦何者,乃能致雨兴雷霆。wén chāng sú lì yì hé zhě,nǎi néng zhì yǔ xīng léi tíng。
尔来旱气爞爞热,夜望天涯电光掣。ěr lái hàn qì chóng chóng rè,yè wàng tiān yá diàn guāng chè。
原田嘉谷半焦黄,何独枯鱼濡涸辙。yuán tián jiā gǔ bàn jiāo huáng,hé dú kū yú rú hé zhé。
忽然一雨洗瘴昏,珠玉无边难价论。hū rán yī yǔ xǐ zhàng hūn,zhū yù wú biān nán jià lùn。
坐令愁叹变欢抃,千岩万壑江流奔。zuò lìng chóu tàn biàn huān biàn,qiān yán wàn hè jiāng liú bēn。
从今不厌商羊舞,十日一犁均下土。cóng jīn bù yàn shāng yáng wǔ,shí rì yī lí jūn xià tǔ。
漏邦寒俭酒味醨,且硙新茶其分乳。lòu bāng hán jiǎn jiǔ wèi lí,qiě wéi xīn chá qí fēn rǔ。
庭前花草还青葱,想见黍稌纷芃芃。tíng qián huā cǎo hái qīng cōng,xiǎng jiàn shǔ tú fēn péng péng。
吾君早晚复疆宇,屡丰将见追元丰。wú jūn zǎo wǎn fù jiāng yǔ,lǚ fēng jiāng jiàn zhuī yuán fēng。
天人大抵常相即,人若必天天可必。tiān rén dà dǐ cháng xiāng jí,rén ruò bì tiān tiān kě bì。
愿修人事格天心,天若不从非所恤。yuàn xiū rén shì gé tiān xīn,tiān ruò bù cóng fēi suǒ xù。
泰亨自复先朋来,时通端不忧尘埃。tài hēng zì fù xiān péng lái,shí tōng duān bù yōu chén āi。
新诗要非所宜辱,敢以木李酬琼瑰。xīn shī yào fēi suǒ yí rǔ,gǎn yǐ mù lǐ chóu qióng guī。
六年无蓄号不足,菜色定应缘半菽。liù nián wú xù hào bù zú,cài sè dìng yīng yuán bàn shū。
要令汸暴似海岳,岂但河沙论秉斛。yào lìng fāng bào shì hǎi yuè,qǐ dàn hé shā lùn bǐng hú。
炎天赫日当流金,去国多年思转深。yán tiān hè rì dāng liú jīn,qù guó duō nián sī zhuǎn shēn。
只今淮北望霓切,须烦伊傅资商霖。zhǐ jīn huái běi wàng ní qiè,xū fán yī fù zī shāng lín。
王之道

王之道

公元一〇九三年至一一六九年字彦猷,庐州濡须人。生于宋哲宗元祐八年,卒于孝宗乾道五年,年七十七岁。善文,明白晓畅,诗亦真朴有致。为人慷慨有气节。宣和六年,(公元一一二四年)与兄之义弟之深同登进士第。对策极言燕云用兵之非,以切直抑制下列。调历阳丞。绍兴和议初成,之道方通判滁州,力陈辱国非便。大忤秦桧意,谪监南雄盐税。坐是沦废者二十年。后累官湖南转运判官,以朝奉大夫致仕。之道著有相山集三十卷,《四库总目》相山词一卷,《文献通考》传于世。 王之道的作品>>

猜您喜欢

和魏定父

王之道

十里南溪路,思君一望间。shí lǐ nán xī lù,sī jūn yī wàng jiān。
黄花秋色老,红叶露痕殷。huáng huā qiū sè lǎo,hóng yè lù hén yīn。
似说亲朋集,遥知杖屦闲。shì shuō qīn péng jí,yáo zhī zhàng jù xián。
徘徊松径晚,踏破紫苔斑。pái huái sōng jìng wǎn,tà pò zǐ tái bān。

和子薳官牌夹口韵是日闻官军破虔贼

王之道

滞留嗟是役,艰险笑吾生。zhì liú jiē shì yì,jiān xiǎn xiào wú shēng。
此去和风顺,朝来虔贼平。cǐ qù hé fēng shùn,cháo lái qián zéi píng。
湖山争喜气,雁鹜送欢声。hú shān zhēng xǐ qì,yàn wù sòng huān shēng。
千里前塘路,应知客念轻。qiān lǐ qián táng lù,yīng zhī kè niàn qīng。

和刘与可二首

王之道

老来无柰懒,春至不胜情。lǎo lái wú nài lǎn,chūn zhì bù shèng qíng。
万石嗟遗迹,双鱼谢寄声。wàn shí jiē yí jì,shuāng yú xiè jì shēng。
压花朝雨重,酾酒夜泉鸣。yā huā cháo yǔ zhòng,shāi jiǔ yè quán míng。
细把君诗读,冰壶表里清。xì bǎ jūn shī dú,bīng hú biǎo lǐ qīng。

和刘与可二首

王之道

野塘春草遍,芳树老藤缠。yě táng chūn cǎo biàn,fāng shù lǎo téng chán。
远信占黄耳,清游任白颠。yuǎn xìn zhàn huáng ěr,qīng yóu rèn bái diān。
山光晴抹黛,湖气暖腾烟。shān guāng qíng mǒ dài,hú qì nuǎn téng yān。
我有边韶癖,何妨昼日眠。wǒ yǒu biān sháo pǐ,hé fáng zhòu rì mián。

和历阳李簿见寄

王之道

短鬓纷垂白,衰颜悴带黄。duǎn bìn fēn chuí bái,shuāi yán cuì dài huáng。
多寒冬更甚,少睡夜能长。duō hán dōng gèng shén,shǎo shuì yè néng zhǎng。
旧学长荒废,新知感爱忘。jiù xué zhǎng huāng fèi,xīn zhī gǎn ài wàng。
何时一樽酒,谈咏带江乡。hé shí yī zūn jiǔ,tán yǒng dài jiāng xiāng。

和因格非见寄二首

王之道

青山如我约,终日对柴门。qīng shān rú wǒ yuē,zhōng rì duì chái mén。
学道未忘念,怀君空断魂。xué dào wèi wàng niàn,huái jūn kōng duàn hún。
时来当有用,事往置无论。shí lái dāng yǒu yòng,shì wǎng zhì wú lùn。
反覆新诗读,谁知老眼昏。fǎn fù xīn shī dú,shuí zhī lǎo yǎn hūn。

和因格非见寄二首

王之道

兀坐时看屋,闲居昼掩门。wù zuò shí kàn wū,xián jū zhòu yǎn mén。
吴吟聊遣兴,楚些欲招魂。wú yín liáo qiǎn xīng,chǔ xiē yù zhāo hún。
否泰宜周易,行藏付鲁论。fǒu tài yí zhōu yì,xíng cáng fù lǔ lùn。
不须伤老大,眠食度朝昏。bù xū shāng lǎo dà,mián shí dù cháo hūn。

和程德远二首

王之道

寓问发函旧,论交倾盖新。yù wèn fā hán jiù,lùn jiāo qīng gài xīn。
几年瞻翰墨,今日侍光尘。jǐ nián zhān hàn mò,jīn rì shì guāng chén。
御侮烦骁将,扶颠倚大臣。yù wǔ fán xiāo jiāng,fú diān yǐ dà chén。
相逢更可恨,对酒漉陶巾。xiāng féng gèng kě hèn,duì jiǔ lù táo jīn。

和程德远二首

王之道

未尽通宵话,犹如一日秋。wèi jǐn tōng xiāo huà,yóu rú yī rì qiū。
壮怀天共远,归意雨同留。zhuàng huái tiān gòng yuǎn,guī yì yǔ tóng liú。
灯烬何明灭,蛩声静应酬。dēng jìn hé míng miè,qióng shēng jìng yīng chóu。
十年为客梦,应不负瀛洲。shí nián wèi kè mèng,yīng bù fù yíng zhōu。

追和老杜江上

王之道

独坐日将夕,凄凄风雨秋。dú zuò rì jiāng xī,qī qī fēng yǔ qiū。
寒灯照孤屋,攲榻拥疏裘。hán dēng zhào gū wū,qī tà yōng shū qiú。
身世槐安国,功名蜃化楼。shēn shì huái ān guó,gōng míng shèn huà lóu。
归欤老居士,踪迹继浮休。guī yú lǎo jū shì,zōng jì jì fú xiū。

和彦时兄赠王广济

王之道

往矣古循吏,贤哉今长民。wǎng yǐ gǔ xún lì,xián zāi jīn zhǎng mín。
牛羊归落日,桑柘殿馀春。niú yáng guī luò rì,sāng zhè diàn yú chūn。
共学知名久,相逢见面新。gòng xué zhī míng jiǔ,xiāng féng jiàn miàn xīn。
疮痍赖休养,犹喜见斯人。chuāng yí lài xiū yǎng,yóu xǐ jiàn sī rén。

和王觉民简褒山因上人枣岭魏欣然二首

王之道

七行才业在,宁久困无津。qī xíng cái yè zài,níng jiǔ kùn wú jīn。
秋到搏风翼,春回纵壑鳞。qiū dào bó fēng yì,chūn huí zòng hè lín。
褒山方竞秀,枣岭益争新。bāo shān fāng jìng xiù,zǎo lǐng yì zhēng xīn。
珍重二三子,诗骚追古人。zhēn zhòng èr sān zi,shī sāo zhuī gǔ rén。

和王觉民简褒山因上人枣岭魏欣然二首

王之道

君来逾半月,未果一尊同。jūn lái yú bàn yuè,wèi guǒ yī zūn tóng。
湖水寒应碧,山梨雨自红。hú shuǐ hán yīng bì,shān lí yǔ zì hóng。
何时过北牗,今日转西风。hé shí guò běi yǒu,jīn rì zhuǎn xī fēng。
相去无他地,孤城杖屦中。xiāng qù wú tā dì,gū chéng zhàng jù zhōng。

酬陈勉仲勉仲寄示诸公所和黄字韵诗轴且责其归重念匹夫怀璧之罪不敢靳因复和其韵反之

王之道

失梳蓬鬓结,欠洗垢衣黄。shī shū péng bìn jié,qiàn xǐ gòu yī huáng。
我欲齐荣辱,谁能较短长。wǒ yù qí róng rǔ,shuí néng jiào duǎn zhǎng。
贱贫犹不去,富贵慎无忘。jiàn pín yóu bù qù,fù guì shèn wú wàng。
岂敢贪怀璧,春秋戒越乡。qǐ gǎn tān huái bì,chūn qiū jiè yuè xiāng。

和秦寿之题蕲春驿浸月轩

王之道

千山初过雨,万籁不鸣风。qiān shān chū guò yǔ,wàn lài bù míng fēng。
宝鉴沉寒水,冰轮上太空。bǎo jiàn chén hán shuǐ,bīng lún shàng tài kōng。
竹梢低蘸碧,枫叶冷浮红。zhú shāo dī zhàn bì,fēng yè lěng fú hóng。
终欲金沙去,经营一亩宫。zhōng yù jīn shā qù,jīng yíng yī mǔ gōng。