古诗词

酬潘县尉

王之道

尧明文采灿星宿,子全道义高金玉。yáo míng wén cǎi càn xīng sù,zi quán dào yì gāo jīn yù。
伤哉二子不可见,墓上悲风号拱木。shāng zāi èr zi bù kě jiàn,mù shàng bēi fēng hào gǒng mù。
逢君论友话偶及,令我吞声为渠哭。féng jūn lùn yǒu huà ǒu jí,lìng wǒ tūn shēng wèi qú kū。
因渠感君不我鄙,远寄锦囊诗一轴。yīn qú gǎn jūn bù wǒ bǐ,yuǎn jì jǐn náng shī yī zhóu。
有如贝阙罗珠玑,东攫西拿厌吾欲。yǒu rú bèi quē luó zhū jī,dōng jué xī ná yàn wú yù。
又如康衢走骐骥,朝越暮燕惟尔逐。yòu rú kāng qú zǒu qí jì,cháo yuè mù yàn wéi ěr zhú。
匹夫获罪坐怀璧,谁使夜光冲蔀屋。pǐ fū huò zuì zuò huái bì,shuí shǐ yè guāng chōng bù wū。
仲尼知本故称水,请看悬崖泻飞瀑。zhòng ní zhī běn gù chēng shuǐ,qǐng kàn xuán yá xiè fēi pù。
我从二子方弱冠,俯仰三终同转毂。wǒ cóng èr zi fāng ruò guān,fǔ yǎng sān zhōng tóng zhuǎn gǔ。
壮年登第今已老,碌碌无奇堪齿录。zhuàng nián dēng dì jīn yǐ lǎo,lù lù wú qí kān chǐ lù。
羡君节操似松筠,雪里高标仍绝俗。xiàn jūn jié cāo shì sōng yún,xuě lǐ gāo biāo réng jué sú。
已将义命等穷途,肯为身名强荣辱。yǐ jiāng yì mìng děng qióng tú,kěn wèi shēn míng qiáng róng rǔ。
高情慷慨怜衰晚,妙句纵横丐膏馥。gāo qíng kāng kǎi lián shuāi wǎn,miào jù zòng héng gài gāo fù。
开缄反复读数过,骨竦毛森头觳觫。kāi jiān fǎn fù dú shù guò,gǔ sǒng máo sēn tóu hú sù。
施隆报蔑君勿诮,明月轻投得鱼目。shī lóng bào miè jūn wù qiào,míng yuè qīng tóu dé yú mù。
人生遇合会有日,行矣鸣驺入空谷。rén shēng yù hé huì yǒu rì,xíng yǐ míng zōu rù kōng gǔ。
燮调元化坐庙堂,长使斯民歌鼓腹。xiè diào yuán huà zuò miào táng,zhǎng shǐ sī mín gē gǔ fù。
王之道

王之道

公元一〇九三年至一一六九年字彦猷,庐州濡须人。生于宋哲宗元祐八年,卒于孝宗乾道五年,年七十七岁。善文,明白晓畅,诗亦真朴有致。为人慷慨有气节。宣和六年,(公元一一二四年)与兄之义弟之深同登进士第。对策极言燕云用兵之非,以切直抑制下列。调历阳丞。绍兴和议初成,之道方通判滁州,力陈辱国非便。大忤秦桧意,谪监南雄盐税。坐是沦废者二十年。后累官湖南转运判官,以朝奉大夫致仕。之道著有相山集三十卷,《四库总目》相山词一卷,《文献通考》传于世。 王之道的作品>>

猜您喜欢

和因上人三首

王之道

归骑何时遂到家,苍头猎猎走风车。guī qí hé shí suì dào jiā,cāng tóu liè liè zǒu fēng chē。
丑妻终胜长为客,薄酒能无更饮茶。chǒu qī zhōng shèng zhǎng wèi kè,báo jiǔ néng wú gèng yǐn chá。
梦断北窗凉似水,望中南亩雨飞花。mèng duàn běi chuāng liáng shì shuǐ,wàng zhōng nán mǔ yǔ fēi huā。
采莲游女应相识,早晚扁舟访若耶。cǎi lián yóu nǚ yīng xiāng shí,zǎo wǎn biǎn zhōu fǎng ruò yé。

和因上人三首

王之道

白云飞处是吾家,石眼泠泠水一车。bái yún fēi chù shì wú jiā,shí yǎn líng líng shuǐ yī chē。
醉日到来应种竹,梅时过尽好藏茶。zuì rì dào lái yīng zhǒng zhú,méi shí guò jǐn hǎo cáng chá。
遥怜壶枣初成实,似说占禾半吐花。yáo lián hú zǎo chū chéng shí,shì shuō zhàn hé bàn tǔ huā。
已得伽陀微妙句,归欤香火讽啰耶。yǐ dé gā tuó wēi miào jù,guī yú xiāng huǒ fěng luō yé。

赠遇公上人

王之道

卧云衣服半斓斑,吴越烟萝旧往还。wò yún yī fú bàn lán bān,wú yuè yān luó jiù wǎng hái。
几度看涛罗刹石,经年寻药武夷山。jǐ dù kàn tāo luó shā shí,jīng nián xún yào wǔ yí shān。
剃髭刃涩秋窗冷,补衲灯微夜榻闲。tì zī rèn sè qiū chuāng lěng,bǔ nà dēng wēi yè tà xián。
应笑劳生苦多事,槐花时节入秦关。yīng xiào láo shēng kǔ duō shì,huái huā shí jié rù qín guān。

和天宁因上人次韵

王之道

日月漂流一鸟过,别来心迹病维摩。rì yuè piāo liú yī niǎo guò,bié lái xīn jì bìng wéi mó。
是非孰辨聊分谤,诞信相讥要止讹。shì fēi shú biàn liáo fēn bàng,dàn xìn xiāng jī yào zhǐ é。
摇落独怜松不改,澄清尝见海无波。yáo luò dú lián sōng bù gǎi,chéng qīng cháng jiàn hǎi wú bō。
句中有眼劳开警,更问诸人会得么。jù zhōng yǒu yǎn láo kāi jǐng,gèng wèn zhū rén huì dé me。

和褒山因老二首

王之道

湖上逢师又到家,别来诗句好相夸。hú shàng féng shī yòu dào jiā,bié lái shī jù hǎo xiāng kuā。
休嗟晚菊今迷草,且喜寒梅欲放花。xiū jiē wǎn jú jīn mí cǎo,qiě xǐ hán méi yù fàng huā。
丈室香温岩宝坐,将坛风软拥高牙。zhàng shì xiāng wēn yán bǎo zuò,jiāng tán fēng ruǎn yōng gāo yá。
相思对雪酬珠玉,不觉茅檐送月华。xiāng sī duì xuě chóu zhū yù,bù jué máo yán sòng yuè huá。

和褒山因老二首

王之道

岛可文章似出家,不将言语落浮夸。dǎo kě wén zhāng shì chū jiā,bù jiāng yán yǔ luò fú kuā。
雪中令我思风絮,天上因君合雨花。xuě zhōng lìng wǒ sī fēng xù,tiān shàng yīn jūn hé yǔ huā。
一炷飞烟云天矫,数行佳树玉槎牙。yī zhù fēi yān yún tiān jiǎo,shù xíng jiā shù yù chá yá。
山高殊觉青霄近,扪虱南窗向日华。shān gāo shū jué qīng xiāo jìn,mén shī nán chuāng xiàng rì huá。

次韵因上人谢徐守遗顾渚茶

王之道

相从聊罢致书邮,情寄诗筒早晚休。xiāng cóng liáo bà zhì shū yóu,qíng jì shī tǒng zǎo wǎn xiū。
顾我未忘童子好,评君还向古人求。gù wǒ wèi wàng tóng zi hǎo,píng jūn hái xiàng gǔ rén qiú。
缃奁启处云英馥,石鼎煎来雪浪浮。xiāng lián qǐ chù yún yīng fù,shí dǐng jiān lái xuě làng fú。
多谢徐卿分顾渚,报之琼玖两相收。duō xiè xú qīng fēn gù zhǔ,bào zhī qióng jiǔ liǎng xiāng shōu。

题成国仲画扇

王之道

奋髯欲何为,戢翼应有待。fèn rán yù hé wèi,jí yì yīng yǒu dài。
画工妙丹青,物状从变态。huà gōng miào dān qīng,wù zhuàng cóng biàn tài。

题马以道画扇

王之道

寒芦卧疏黄,远水分淡碧。hán lú wò shū huáng,yuǎn shuǐ fēn dàn bì。
秋荷如有情,相映两鸂鶒。qiū hé rú yǒu qíng,xiāng yìng liǎng xī chì。

追和

王之道

一种幽素姿,凌寒为谁展。yī zhǒng yōu sù zī,líng hán wèi shuí zhǎn。
似嫌冰雪清,故作黄金浅。shì xián bīng xuě qīng,gù zuò huáng jīn qiǎn。

追和

王之道

岁穷压霜雪,春至喜风露。suì qióng yā shuāng xuě,chūn zhì xǐ fēng lù。
一枝蜡花梅,清香美无度。yī zhī là huā méi,qīng xiāng měi wú dù。

送道者史宝通作丐

王之道

昔日山前寺,兵馀扫地空。xī rì shān qián sì,bīng yú sǎo dì kōng。
汝今能协力,真是宝林通。rǔ jīn néng xié lì,zhēn shì bǎo lín tōng。

又送道者王法圆作丐

王之道

誓将三寸舌,求结万人缘。shì jiāng sān cùn shé,qiú jié wàn rén yuán。
宝刹成功日,当期道法圆。bǎo shā chéng gōng rì,dāng qī dào fǎ yuán。

送浮屠道廓

王之道

一宿已先觉,四明那更游。yī sù yǐ xiān jué,sì míng nà gèng yóu。
去来无所着,风日海山秋。qù lái wú suǒ zhe,fēng rì hǎi shān qiū。

送贾教授伟满罢东归

王之道

妙年才气擅超群,试吏来司泮水芹。miào nián cái qì shàn chāo qún,shì lì lái sī pàn shuǐ qín。
行矣玉堂应召直,忍将风袂与君分。xíng yǐ yù táng yīng zhào zhí,rěn jiāng fēng mèi yǔ jūn fēn。