古诗词

和王觉民梅花诗

王之道

梅花似是东君客,漏泄春风犯寒坼。méi huā shì shì dōng jūn kè,lòu xiè chūn fēng fàn hán chè。
冰肌玉骨照双泉,应为孤根借泉脉。bīng jī yù gǔ zhào shuāng quán,yīng wèi gū gēn jiè quán mài。
先生狂得次公醒,诗思蔼蔼飘晴云。xiān shēng kuáng dé cì gōng xǐng,shī sī ǎi ǎi piāo qíng yún。
为怜老拙有旧分,俾预胜赏沾清芬。wèi lián lǎo zhuō yǒu jiù fēn,bǐ yù shèng shǎng zhān qīng fēn。
我时被酒酒初透,香扑鼻端曾一嗅。wǒ shí bèi jiǔ jiǔ chū tòu,xiāng pū bí duān céng yī xiù。
别来飞雪往未能,想见精神愈高瘦。bié lái fēi xuě wǎng wèi néng,xiǎng jiàn jīng shén yù gāo shòu。
西湖处士真诗仙,东坡老人所推先。xī hú chù shì zhēn shī xiān,dōng pō lǎo rén suǒ tuī xiān。
岂知此花自奇绝,神助妙语相争妍。qǐ zhī cǐ huā zì qí jué,shén zhù miào yǔ xiāng zhēng yán。
浪言投李报琼玖,牛后何如作鸡口。làng yán tóu lǐ bào qióng jiǔ,niú hòu hé rú zuò jī kǒu。
我今无物报投琼,木李虽轻聊藉手。wǒ jīn wú wù bào tóu qióng,mù lǐ suī qīng liáo jí shǒu。
先生标致良可人,此诗不减花娉婷。xiān shēng biāo zhì liáng kě rén,cǐ shī bù jiǎn huā pīng tíng。
相当攲枕初得句,夜兴冠坐如惊霆。xiāng dāng qī zhěn chū dé jù,yè xīng guān zuò rú jīng tíng。
愿君追作淮夷雅,换取公卿重文价。yuàn jūn zhuī zuò huái yí yǎ,huàn qǔ gōng qīng zhòng wén jià。
嗟予衰矣不复论,但欲高门容驷马。jiē yǔ shuāi yǐ bù fù lùn,dàn yù gāo mén róng sì mǎ。
王之道

王之道

公元一〇九三年至一一六九年字彦猷,庐州濡须人。生于宋哲宗元祐八年,卒于孝宗乾道五年,年七十七岁。善文,明白晓畅,诗亦真朴有致。为人慷慨有气节。宣和六年,(公元一一二四年)与兄之义弟之深同登进士第。对策极言燕云用兵之非,以切直抑制下列。调历阳丞。绍兴和议初成,之道方通判滁州,力陈辱国非便。大忤秦桧意,谪监南雄盐税。坐是沦废者二十年。后累官湖南转运判官,以朝奉大夫致仕。之道著有相山集三十卷,《四库总目》相山词一卷,《文献通考》传于世。 王之道的作品>>

猜您喜欢

和孔纯老按属邑六首

王之道

石窦泠泠注竹溪,溪光浮动软琉璃。shí dòu líng líng zhù zhú xī,xī guāng fú dòng ruǎn liú lí。
幽人爱玩不忍去,觅句坐惊红日西。yōu rén ài wán bù rěn qù,mì jù zuò jīng hóng rì xī。

和孔纯老按属邑六首

王之道

榛莽无边没尽头,当年禾稼压田畴。zhēn mǎng wú biān méi jǐn tóu,dāng nián hé jià yā tián chóu。
流亡复业知何日,九叙宜先戒用休。liú wáng fù yè zhī hé rì,jiǔ xù yí xiān jiè yòng xiū。

冬日出郊二首

王之道

覆块青青麦欲齐,田家篱落柘冈西。fù kuài qīng qīng mài yù qí,tián jiā lí luò zhè gāng xī。
岁饥冬暖聊相补,抉藕归来饷莱妻。suì jī dōng nuǎn liáo xiāng bǔ,jué ǒu guī lái xiǎng lái qī。

冬日出郊二首

王之道

一鞭乘兴上山头,雨脚随风湿破裘。yī biān chéng xīng shàng shān tóu,yǔ jiǎo suí fēng shī pò qiú。
冬日有情还可爱,忽开云雾见林丘。dōng rì yǒu qíng hái kě ài,hū kāi yún wù jiàn lín qiū。

赠浮屠道本二首

王之道

暑雨初晴江上村,藕花无数午风温。shǔ yǔ chū qíng jiāng shàng cūn,ǒu huā wú shù wǔ fēng wēn。
梁山正帖淮南岸,到得精蓝日未昏。liáng shān zhèng tiē huái nán àn,dào dé jīng lán rì wèi hūn。

赠浮屠道本二首

王之道

一去禅关忽五春,异乡惊见眼终清。yī qù chán guān hū wǔ chūn,yì xiāng jīng jiàn yǎn zhōng qīng。
问师参学今何解,云在青天水在瓶。wèn shī cān xué jīn hé jiě,yún zài qīng tiān shuǐ zài píng。

和彦逢弟简相山古上人二首

王之道

相山风物似斜川,岑寂那知市井喧。xiāng shān fēng wù shì xié chuān,cén jì nà zhī shì jǐng xuān。
岁旱但伤禾穗槁,秋饥犹喜栗皱繁。suì hàn dàn shāng hé suì gǎo,qiū jī yóu xǐ lì zhòu fán。

和彦逢弟简相山古上人二首

王之道

蒿艾深迷古径苔,荒凉菊坞与松栽。hāo ài shēn mí gǔ jìng tái,huāng liáng jú wù yǔ sōng zāi。
稻田正似人无几,赖有高僧伴我来。dào tián zhèng shì rén wú jǐ,lài yǒu gāo sēng bàn wǒ lái。

和徐季功墨梅

王之道

闲想窥池倒影,戏成落笔斜枝。xián xiǎng kuī chí dào yǐng,xì chéng luò bǐ xié zhī。
纵涅难淄玉质,细看何似当时。zòng niè nán zī yù zhì,xì kàn hé shì dāng shí。

和徐季功墨梅

王之道

便是朱唇素面,那知绿叶青枝。biàn shì zhū chún sù miàn,nà zhī lǜ yè qīng zhī。
净几明窗展处,微风淡月醒时。jìng jǐ míng chuāng zhǎn chù,wēi fēng dàn yuè xǐng shí。