古诗词

次韵孙兴宗秋怀

王之道

秋山赫赫明丹枫,秋天隐隐分玄鸿。qiū shān hè hè míng dān fēng,qiū tiān yǐn yǐn fēn xuán hóng。
不知眼界阔多少,九华突兀撑晴空。bù zhī yǎn jiè kuò duō shǎo,jiǔ huá tū wù chēng qíng kōng。
嗟予老病百事懒,谁能强勉追儿童。jiē yǔ lǎo bìng bǎi shì lǎn,shuí néng qiáng miǎn zhuī ér tóng。
读书既苦齿多豁,属文益觉心如蓬。dú shū jì kǔ chǐ duō huō,shǔ wén yì jué xīn rú péng。
年来衰甚更龃龉,乘舟卖面皆遭风。nián lái shuāi shén gèng jǔ yǔ,chéng zhōu mài miàn jiē zāo fēng。
茫茫有类堕云海,踌躇四顾迷西东。máng máng yǒu lèi duò yún hǎi,chóu chú sì gù mí xī dōng。
感君赋秋肯寄我,开缄反覆歌三终。gǎn jūn fù qiū kěn jì wǒ,kāi jiān fǎn fù gē sān zhōng。
如痿忽起盲忽视,角力未易分雌雄。rú wěi hū qǐ máng hū shì,jiǎo lì wèi yì fēn cí xióng。
寒乡冰雪正凝冱,暖回爱日何烘烘。hán xiāng bīng xuě zhèng níng hù,nuǎn huí ài rì hé hōng hōng。
惊涛巨浸浩无际,安流利涉输艨艟。jīng tāo jù jìn hào wú jì,ān liú lì shè shū méng chōng。
荜门圭窦仅容膝,规模敢拟阿房宫。bì mén guī dòu jǐn róng xī,guī mó gǎn nǐ ā fáng gōng。
生平未惯新斧凿,斫削便许从共工。shēng píng wèi guàn xīn fǔ záo,zhuó xuē biàn xǔ cóng gòng gōng。
伟哉欧梅两黄鹄,逃名诗酒俱称翁。wěi zāi ōu méi liǎng huáng gǔ,táo míng shī jiǔ jù chēng wēng。
余生顾后八十载,贤愚虽异襟期同。yú shēng gù hòu bā shí zài,xián yú suī yì jīn qī tóng。
知君尚友取前哲,言之聊复输丹衷。zhī jūn shàng yǒu qǔ qián zhé,yán zhī liáo fù shū dān zhōng。
何为规规事骚雅,乃欲索我章句中。hé wèi guī guī shì sāo yǎ,nǎi yù suǒ wǒ zhāng jù zhōng。
舂容大轴烂锦绣,令人一睹情融融。chōng róng dà zhóu làn jǐn xiù,lìng rén yī dǔ qíng róng róng。
清新妩丽似鲍谢,岂徒奥学称淹通。qīng xīn wǔ lì shì bào xiè,qǐ tú ào xué chēng yān tōng。
人能平地覆一篑,不辍会致邱山崇。rén néng píng dì fù yī kuì,bù chuò huì zhì qiū shān chóng。
披云俯仰三百日,相逢底事常匆匆。pī yún fǔ yǎng sān bǎi rì,xiāng féng dǐ shì cháng cōng cōng。
去年江上识君处,凿冰初见阳冲冲。qù nián jiāng shàng shí jūn chù,záo bīng chū jiàn yáng chōng chōng。
分携不觉秋又晚,向来旱气方蕴隆。fēn xié bù jué qiū yòu wǎn,xiàng lái hàn qì fāng yùn lóng。
君如镇西我淝水,我往无事还何功。jūn rú zhèn xī wǒ féi shuǐ,wǒ wǎng wú shì hái hé gōng。
而君被檄试多士,考覈曲尽权衡公。ér jūn bèi xí shì duō shì,kǎo hé qū jǐn quán héng gōng。
作诗恶用求好语,好语正自添诗穷。zuò shī è yòng qiú hǎo yǔ,hǎo yǔ zhèng zì tiān shī qióng。
有时嗣响姑趁韵,兹意只欲安微躬。yǒu shí sì xiǎng gū chèn yùn,zī yì zhǐ yù ān wēi gōng。
争如闭门绝庆吊,著书远继吾家充。zhēng rú bì mén jué qìng diào,zhù shū yuǎn jì wú jiā chōng。
静言培塿亦何罪,不韪正坐睎衡嵩。jìng yán péi lǒu yì hé zuì,bù wěi zhèng zuò xī héng sōng。
茅斋雨过风露肃,青灯夜讽赓秋虫。máo zhāi yǔ guò fēng lù sù,qīng dēng yè fěng gēng qiū chóng。
更阑耿耿不成寐,卧听江城鸣画筒。gèng lán gěng gěng bù chéng mèi,wò tīng jiāng chéng míng huà tǒng。
王之道

王之道

公元一〇九三年至一一六九年字彦猷,庐州濡须人。生于宋哲宗元祐八年,卒于孝宗乾道五年,年七十七岁。善文,明白晓畅,诗亦真朴有致。为人慷慨有气节。宣和六年,(公元一一二四年)与兄之义弟之深同登进士第。对策极言燕云用兵之非,以切直抑制下列。调历阳丞。绍兴和议初成,之道方通判滁州,力陈辱国非便。大忤秦桧意,谪监南雄盐税。坐是沦废者二十年。后累官湖南转运判官,以朝奉大夫致仕。之道著有相山集三十卷,《四库总目》相山词一卷,《文献通考》传于世。 王之道的作品>>

猜您喜欢

题南巢地藏寺

王之道

蚊觜生花夜更长,睡乡蝴蝶正悠扬。wén zī shēng huā yè gèng zhǎng,shuì xiāng hú dié zhèng yōu yáng。
山僧不恤秋眠熟,连打钟声到枕旁。shān sēng bù xù qiū mián shú,lián dǎ zhōng shēng dào zhěn páng。

题大龙寺

王之道

万松邀我上崔嵬,入寺山屏次第开。wàn sōng yāo wǒ shàng cuī wéi,rù sì shān píng cì dì kāi。
无说欲知真说法,松声还送出山来。wú shuō yù zhī zhēn shuō fǎ,sōng shēng hái sòng chū shān lái。

题宿松薤山寺

王之道

小驿隳颓不见容,著鞭东走梵王宫。xiǎo yì huī tuí bù jiàn róng,zhù biān dōng zǒu fàn wáng gōng。
怪禽落日休相恐,五里松篁一径通。guài qín luò rì xiū xiāng kǒng,wǔ lǐ sōng huáng yī jìng tōng。

题许市接待院壁

王之道

一檐冬日送清温,疏竹萧萧覆短垣。yī yán dōng rì sòng qīng wēn,shū zhú xiāo xiāo fù duǎn yuán。
来就老僧同曝背,不妨危坐默无言。lái jiù lǎo sēng tóng pù bèi,bù fáng wēi zuò mò wú yán。

题许市施水坊

王之道

梦断蓬窗特地愁,卧闻溪水啮船头。mèng duàn péng chuāng tè dì chóu,wò wén xī shuǐ niè chuán tóu。
夜航又逐东风去,重叹因人此滞留。yè háng yòu zhú dōng fēng qù,zhòng tàn yīn rén cǐ zhì liú。

宿大泉遇雨

王之道

我行常苦雨相随,旱甚民心若倒垂。wǒ xíng cháng kǔ yǔ xiāng suí,hàn shén mín xīn ruò dào chuí。
坐久云容肤寸合,愿同焦槁被甘滋。zuò jiǔ yún róng fū cùn hé,yuàn tóng jiāo gǎo bèi gān zī。

题苦竹寺海棠洞三首

王之道

翠袖朱唇一笑开,依风无力竞相隈。cuì xiù zhū chún yī xiào kāi,yī fēng wú lì jìng xiāng wēi。
阳城岂是僧家物,端恐齐奴步障来。yáng chéng qǐ shì sēng jiā wù,duān kǒng qí nú bù zhàng lái。

题苦竹寺海棠洞三首

王之道

隔夜西风为办严,扫除氛曀出晴天。gé yè xī fēng wèi bàn yán,sǎo chú fēn yì chū qíng tiān。
正逢翠幄张青绮,应念朱唇拂紫绵。zhèng féng cuì wò zhāng qīng qǐ,yīng niàn zhū chún fú zǐ mián。

题苦竹寺海棠洞三首

王之道

一径封苔知雨足,贰车行县昔时迁。yī jìng fēng tái zhī yǔ zú,èr chē xíng xiàn xī shí qiān。
对花啜茗思春日,拂拭新诗益怅然。duì huā chuài míng sī chūn rì,fú shì xīn shī yì chàng rán。

题崇因院清轩

王之道

肥松瘦竹古招提,轩槛重游识旧题。féi sōng shòu zhú gǔ zhāo tí,xuān kǎn zhòng yóu shí jiù tí。
清意不曾吟得尽,夜来明月浸寒溪。qīng yì bù céng yín dé jǐn,yè lái míng yuè jìn hán xī。

法云寺和汤立贤留题

王之道

寺占湖边数亩山,杖藜偷得一朝闲。sì zhàn hú biān shù mǔ shān,zhàng lí tōu dé yī cháo xián。
昨朝恰别居巢长,又喜新诗在壁间。zuó cháo qià bié jū cháo zhǎng,yòu xǐ xīn shī zài bì jiān。

题大善寺

王之道

絮帽曳丝云带雨,琼梳环髻水围山。xù mào yè sī yún dài yǔ,qióng shū huán jì shuǐ wéi shān。
江村五月黄梅过,十里人烟渺莽间。jiāng cūn wǔ yuè huáng méi guò,shí lǐ rén yān miǎo mǎng jiān。

题华严院泽上人西韵轩用前韵

王之道

疏帘如雾隐窗纱,虹影青红雨脚斜。shū lián rú wù yǐn chuāng shā,hóng yǐng qīng hóng yǔ jiǎo xié。
坐久清风起何处,一盆昌歜映葵花。zuò jiǔ qīng fēng qǐ hé chù,yī pén chāng chù yìng kuí huā。

和彦立兄赠信上人

王之道

鼎社年来得志闲,一杯聊复效逃禅。dǐng shè nián lái dé zhì xián,yī bēi liáo fù xiào táo chán。
新诗莫漫惊流俗,恐被旁人唤皎然。xīn shī mò màn jīng liú sú,kǒng bèi páng rén huàn jiǎo rán。

和因上人四首

王之道

拍天湖水乱蛙鸣,雨脚随风泼细尘。pāi tiān hú shuǐ luàn wā míng,yǔ jiǎo suí fēng pō xì chén。
翠幄不开杨柳晚,红云初坐海棠春。cuì wò bù kāi yáng liǔ wǎn,hóng yún chū zuò hǎi táng chūn。