古诗词

次韵孙兴宗秋怀

王之道

秋山赫赫明丹枫,秋天隐隐分玄鸿。qiū shān hè hè míng dān fēng,qiū tiān yǐn yǐn fēn xuán hóng。
不知眼界阔多少,九华突兀撑晴空。bù zhī yǎn jiè kuò duō shǎo,jiǔ huá tū wù chēng qíng kōng。
嗟予老病百事懒,谁能强勉追儿童。jiē yǔ lǎo bìng bǎi shì lǎn,shuí néng qiáng miǎn zhuī ér tóng。
读书既苦齿多豁,属文益觉心如蓬。dú shū jì kǔ chǐ duō huō,shǔ wén yì jué xīn rú péng。
年来衰甚更龃龉,乘舟卖面皆遭风。nián lái shuāi shén gèng jǔ yǔ,chéng zhōu mài miàn jiē zāo fēng。
茫茫有类堕云海,踌躇四顾迷西东。máng máng yǒu lèi duò yún hǎi,chóu chú sì gù mí xī dōng。
感君赋秋肯寄我,开缄反覆歌三终。gǎn jūn fù qiū kěn jì wǒ,kāi jiān fǎn fù gē sān zhōng。
如痿忽起盲忽视,角力未易分雌雄。rú wěi hū qǐ máng hū shì,jiǎo lì wèi yì fēn cí xióng。
寒乡冰雪正凝冱,暖回爱日何烘烘。hán xiāng bīng xuě zhèng níng hù,nuǎn huí ài rì hé hōng hōng。
惊涛巨浸浩无际,安流利涉输艨艟。jīng tāo jù jìn hào wú jì,ān liú lì shè shū méng chōng。
荜门圭窦仅容膝,规模敢拟阿房宫。bì mén guī dòu jǐn róng xī,guī mó gǎn nǐ ā fáng gōng。
生平未惯新斧凿,斫削便许从共工。shēng píng wèi guàn xīn fǔ záo,zhuó xuē biàn xǔ cóng gòng gōng。
伟哉欧梅两黄鹄,逃名诗酒俱称翁。wěi zāi ōu méi liǎng huáng gǔ,táo míng shī jiǔ jù chēng wēng。
余生顾后八十载,贤愚虽异襟期同。yú shēng gù hòu bā shí zài,xián yú suī yì jīn qī tóng。
知君尚友取前哲,言之聊复输丹衷。zhī jūn shàng yǒu qǔ qián zhé,yán zhī liáo fù shū dān zhōng。
何为规规事骚雅,乃欲索我章句中。hé wèi guī guī shì sāo yǎ,nǎi yù suǒ wǒ zhāng jù zhōng。
舂容大轴烂锦绣,令人一睹情融融。chōng róng dà zhóu làn jǐn xiù,lìng rén yī dǔ qíng róng róng。
清新妩丽似鲍谢,岂徒奥学称淹通。qīng xīn wǔ lì shì bào xiè,qǐ tú ào xué chēng yān tōng。
人能平地覆一篑,不辍会致邱山崇。rén néng píng dì fù yī kuì,bù chuò huì zhì qiū shān chóng。
披云俯仰三百日,相逢底事常匆匆。pī yún fǔ yǎng sān bǎi rì,xiāng féng dǐ shì cháng cōng cōng。
去年江上识君处,凿冰初见阳冲冲。qù nián jiāng shàng shí jūn chù,záo bīng chū jiàn yáng chōng chōng。
分携不觉秋又晚,向来旱气方蕴隆。fēn xié bù jué qiū yòu wǎn,xiàng lái hàn qì fāng yùn lóng。
君如镇西我淝水,我往无事还何功。jūn rú zhèn xī wǒ féi shuǐ,wǒ wǎng wú shì hái hé gōng。
而君被檄试多士,考覈曲尽权衡公。ér jūn bèi xí shì duō shì,kǎo hé qū jǐn quán héng gōng。
作诗恶用求好语,好语正自添诗穷。zuò shī è yòng qiú hǎo yǔ,hǎo yǔ zhèng zì tiān shī qióng。
有时嗣响姑趁韵,兹意只欲安微躬。yǒu shí sì xiǎng gū chèn yùn,zī yì zhǐ yù ān wēi gōng。
争如闭门绝庆吊,著书远继吾家充。zhēng rú bì mén jué qìng diào,zhù shū yuǎn jì wú jiā chōng。
静言培塿亦何罪,不韪正坐睎衡嵩。jìng yán péi lǒu yì hé zuì,bù wěi zhèng zuò xī héng sōng。
茅斋雨过风露肃,青灯夜讽赓秋虫。máo zhāi yǔ guò fēng lù sù,qīng dēng yè fěng gēng qiū chóng。
更阑耿耿不成寐,卧听江城鸣画筒。gèng lán gěng gěng bù chéng mèi,wò tīng jiāng chéng míng huà tǒng。
王之道

王之道

公元一〇九三年至一一六九年字彦猷,庐州濡须人。生于宋哲宗元祐八年,卒于孝宗乾道五年,年七十七岁。善文,明白晓畅,诗亦真朴有致。为人慷慨有气节。宣和六年,(公元一一二四年)与兄之义弟之深同登进士第。对策极言燕云用兵之非,以切直抑制下列。调历阳丞。绍兴和议初成,之道方通判滁州,力陈辱国非便。大忤秦桧意,谪监南雄盐税。坐是沦废者二十年。后累官湖南转运判官,以朝奉大夫致仕。之道著有相山集三十卷,《四库总目》相山词一卷,《文献通考》传于世。 王之道的作品>>

猜您喜欢

和徐季功舒蕲道中二十首

王之道

一声何处叫提壶,杨柳阴中驻犊车。yī shēng hé chù jiào tí hú,yáng liǔ yīn zhōng zhù dú chē。
笑语谁家騃儿女,浣沙溪上数游鱼。xiào yǔ shuí jiā ái ér nǚ,huàn shā xī shàng shù yóu yú。

和徐季功舒蕲道中二十首

王之道

溪流滟滟草凄凄,春日农郊麦穗齐。xī liú yàn yàn cǎo qī qī,chūn rì nóng jiāo mài suì qí。
卷地东风还作恶,片云随马渡溪低。juǎn dì dōng fēng hái zuò è,piàn yún suí mǎ dù xī dī。

和徐季功舒蕲道中二十首

王之道

拍溪春水鸭头青,溪上哦诗醉眼醒。pāi xī chūn shuǐ yā tóu qīng,xī shàng ó shī zuì yǎn xǐng。
不见梅花寒蘸影,野桃山杏自娉婷。bù jiàn méi huā hán zhàn yǐng,yě táo shān xìng zì pīng tíng。

和徐季功舒蕲道中二十首

王之道

三日春霖发土毛,道傍芳草半人高。sān rì chūn lín fā tǔ máo,dào bàng fāng cǎo bàn rén gāo。
马头问是棠梨市,一片梨花映小桃。mǎ tóu wèn shì táng lí shì,yī piàn lí huā yìng xiǎo táo。

和徐季功舒蕲道中二十首

王之道

野鸟关关督驾犁,及时新雨土膏肥。yě niǎo guān guān dū jià lí,jí shí xīn yǔ tǔ gāo féi。
知君有意农夫劝,故故穿林傍马飞。zhī jūn yǒu yì nóng fū quàn,gù gù chuān lín bàng mǎ fēi。

和徐季功舒蕲道中二十首

王之道

草满池塘水满川,雨馀溪溜正溅溅。cǎo mǎn chí táng shuǐ mǎn chuān,yǔ yú xī liū zhèng jiàn jiàn。
黄梅恰在山多处,披雾时看一握天。huáng méi qià zài shān duō chù,pī wù shí kàn yī wò tiān。

和徐季功舒蕲道中二十首

王之道

山下溪边阿母家,春雷初过茗生芽。shān xià xī biān ā mǔ jiā,chūn léi chū guò míng shēng yá。
马头睡思浓无那,一碗何妨泛乳花。mǎ tóu shuì sī nóng wú nà,yī wǎn hé fáng fàn rǔ huā。

和徐季功舒蕲道中二十首

王之道

一夜西风作晓晴,纷然花草斗欣荣。yī yè xī fēng zuò xiǎo qíng,fēn rán huā cǎo dòu xīn róng。
苍松巧与夭桃并,漫使诗人意不平。cāng sōng qiǎo yǔ yāo táo bìng,màn shǐ shī rén yì bù píng。

和徐季功舒蕲道中二十首

王之道

春云漠漠雨纤纤,花柳丛边见酒帘。chūn yún mò mò yǔ xiān xiān,huā liǔ cóng biān jiàn jiǔ lián。
心为惜春无处著,可堪啼鸟更般添。xīn wèi xī chūn wú chù zhù,kě kān tí niǎo gèng bān tiān。

和徐季功舒蕲道中二十首

王之道

晓光晴影正曈昽,转眼还惊日过中。xiǎo guāng qíng yǐng zhèng tóng lóng,zhuǎn yǎn hái jīng rì guò zhōng。
芳草岸头人渡水,洛阳影里鸟呼风。fāng cǎo àn tóu rén dù shuǐ,luò yáng yǐng lǐ niǎo hū fēng。

和徐季功舒蕲道中二十首

王之道

草色青青入烧痕,登临何处暗销魂。cǎo sè qīng qīng rù shāo hén,dēng lín hé chù àn xiāo hún。
应怜野老无拘缚,种竹栽花教子孙。yīng lián yě lǎo wú jū fù,zhǒng zhú zāi huā jiào zi sūn。

和徐季功舒蕲道中二十首

王之道

欲识吾君圣与仁,泽流寰海众熙春。yù shí wú jūn shèng yǔ rén,zé liú huán hǎi zhòng xī chūn。
两淮饥馑方移粟,六辔驰驱不惮勤。liǎng huái jī jǐn fāng yí sù,liù pèi chí qū bù dàn qín。

和徐季功舒蕲道中二十首

王之道

日迟风细午阴微,柳外青骢去若飞。rì chí fēng xì wǔ yīn wēi,liǔ wài qīng cōng qù ruò fēi。
过得水村闻笑语,几家扶得醉人归。guò dé shuǐ cūn wén xiào yǔ,jǐ jiā fú dé zuì rén guī。

和徐季功舒蕲道中二十首

王之道

庭闲人静鸟窥帘,坐对文书亦倦拈。tíng xián rén jìng niǎo kuī lián,zuò duì wén shū yì juàn niān。
春旱正须三尺雨,江湖宁放老蛟潜。chūn hàn zhèng xū sān chǐ yǔ,jiāng hú níng fàng lǎo jiāo qián。

和徐季功舒蕲道中二十首

王之道

带雨酴醾不自持,短垣高榭倚斜枝。dài yǔ tú mí bù zì chí,duǎn yuán gāo xiè yǐ xié zhī。
野人莫觅丹青手,摹写春容一绝诗。yě rén mò mì dān qīng shǒu,mó xiě chūn róng yī jué shī。