古诗词

和思老夏日山居

郑刚中

世俗沸如汤,公于静处藏。shì sú fèi rú tāng,gōng yú jìng chù cáng。
忘机身不老,无事日偏长。wàng jī shēn bù lǎo,wú shì rì piān zhǎng。
地僻松篁密,僧疏殿阁凉。dì pì sōng huáng mì,sēng shū diàn gé liáng。
何须有妻子,涕泣似王章。hé xū yǒu qī zi,tì qì shì wáng zhāng。
郑刚中

郑刚中

郑刚中(1088年—未知),字亨仲,婺州金华人。生于宋哲宗元祐三年,卒于高宗绍兴二十四年,年六十七岁。登绍兴进士甲科。累官四川宣抚副使,治蜀颇有方略,威震境内。初刚中尝为秦桧所荐;后桧怒其在蜀专擅,罢责桂阳军居住。再责濠州团练副使,复州安置;再徙封州卒。桧死,追谥忠愍。刚中著有北山集(一名腹笑编)三十卷,《四库总目》又有周易窥余、经史专音等,并传於世。 郑刚中的作品>>

猜您喜欢

寒食

郑刚中

江乡时节逢寒食,花落未将春减色。jiāng xiāng shí jié féng hán shí,huā luò wèi jiāng chūn jiǎn sè。
岭南能有几多花,寒食临之扫春迹。lǐng nán néng yǒu jǐ duō huā,hán shí lín zhī sǎo chūn jì。
花多花少非我事,春去春来亦堪惜。huā duō huā shǎo fēi wǒ shì,chūn qù chūn lái yì kān xī。
柴门风雨小庭寒,无奈池塘烟草碧。chái mén fēng yǔ xiǎo tíng hán,wú nài chí táng yān cǎo bì。
欲将诗句慰穷愁,眼中万象皆相识。yù jiāng shī jù wèi qióng chóu,yǎn zhōng wàn xiàng jiē xiāng shí。
欣然应接已无暇,都为老来无笔力。xīn rán yīng jiē yǐ wú xiá,dōu wèi lǎo lái wú bǐ lì。

游西山

郑刚中

我来西江边,兀坐阅寒暑。wǒ lái xī jiāng biān,wù zuò yuè hán shǔ。
水外有嘉处,欲往兴辄阻。shuǐ wài yǒu jiā chù,yù wǎng xīng zhé zǔ。
昨朝主人闲,联辔临洲渚。zuó cháo zhǔ rén xián,lián pèi lín zhōu zhǔ。
开船入江云,绝渡不须橹。kāi chuán rù jiāng yún,jué dù bù xū lǔ。
杖策径登岸,骑从单可数。zhàng cè jìng dēng àn,qí cóng dān kě shù。
松杉生好风,导我绿阴舞。sōng shān shēng hǎo fēng,dǎo wǒ lǜ yīn wǔ。
迎门野僧疏,对佛香炉古。yíng mén yě sēng shū,duì fú xiāng lú gǔ。
峻上百级栈,竹屋乱撑拄。jùn shàng bǎi jí zhàn,zhú wū luàn chēng zhǔ。
旁道得小径,窈窕通深坞。páng dào dé xiǎo jìng,yǎo tiǎo tōng shēn wù。
石藓布青钱,岩泉迸飞乳。shí xiǎn bù qīng qián,yán quán bèng fēi rǔ。
幽兰隐高人,孤芳秀寒女。yōu lán yǐn gāo rén,gū fāng xiù hán nǚ。
树静忽啼猿,林密疑藏虎。shù jìng hū tí yuán,lín mì yí cáng hǔ。
春半果如秋,空翠元无雨。chūn bàn guǒ rú qiū,kōng cuì yuán wú yǔ。
苍崖隔桃花,不可至其所。cāng yá gé táo huā,bù kě zhì qí suǒ。
但听叶间禽,似与秦人语。dàn tīng yè jiān qín,shì yǔ qín rén yǔ。
不会武陵溪,端的在何许。bù huì wǔ líng xī,duān de zài hé xǔ。
徘徊耸心骨,感叹就尊俎。pái huái sǒng xīn gǔ,gǎn tàn jiù zūn zǔ。
曲糵驱我醉,岂复更尔汝。qū niè qū wǒ zuì,qǐ fù gèng ěr rǔ。
一笑谐真欢,万事落尘土。yī xiào xié zhēn huān,wàn shì luò chén tǔ。
谓已脱囚拘,夭矫升洞府。wèi yǐ tuō qiú jū,yāo jiǎo shēng dòng fǔ。
顾兹欢与适,天暂慰孤旅。gù zī huān yǔ shì,tiān zàn wèi gū lǚ。
此身当有累,未是得轻举。cǐ shēn dāng yǒu lèi,wèi shì dé qīng jǔ。
骊驹已载歌,兰棹倚前浦。lí jū yǐ zài gē,lán zhào yǐ qián pǔ。
中流望林泉,隔岸闻箫鼓。zhōng liú wàng lín quán,gé àn wén xiāo gǔ。
上马向柴扃,山际玉钩吐。shàng mǎ xiàng chái jiōng,shān jì yù gōu tǔ。

客惠宾州竹簟甚佳取退之郑群赠簟诗读之数过成古风云

郑刚中

卷送风漪光八赤,竹新渐作琉璃色。juǎn sòng fēng yī guāng bā chì,zhú xīn jiàn zuò liú lí sè。
世人贵耳便贱目,那知不抵蕲州笛。shì rén guì ěr biàn jiàn mù,nà zhī bù dǐ qí zhōu dí。
年来愧汗常浃肤,夏日自嫌污枕席。nián lái kuì hàn cháng jiā fū,xià rì zì xián wū zhěn xí。
有时追诵法曹句,怅恨宗人不多得。yǒu shí zhuī sòng fǎ cáo jù,chàng hèn zōng rén bù duō dé。
山斋置榻客一身,君惠清凉到心骨。shān zhāi zhì tà kè yī shēn,jūn huì qīng liáng dào xīn gǔ。
门前客至莫见嗔,老子解衣喧鼻息。mén qián kè zhì mò jiàn chēn,lǎo zi jiě yī xuān bí xī。

偶题

郑刚中

轩前有修竹,穿纸入窗棂。xuān qián yǒu xiū zhú,chuān zhǐ rù chuāng líng。
清风动摇之,壁间影纵横。qīng fēng dòng yáo zhī,bì jiān yǐng zòng héng。
轩后有修竹,山花依以生。xuān hòu yǒu xiū zhú,shān huā yī yǐ shēng。
幽芳吐孤艳,不与翠色争。yōu fāng tǔ gū yàn,bù yǔ cuì sè zhēng。
愚翁坐其间,万虑蠢不萌。yú wēng zuò qí jiān,wàn lǜ chǔn bù méng。
不识动与静,但觉怀抱清。bù shí dòng yǔ jìng,dàn jué huái bào qīng。
千古愧张籍,眼明心已盲。qiān gǔ kuì zhāng jí,yǎn míng xīn yǐ máng。

白莲草亭前盆池所出也惯见红华忽遇此本孤高淡素有足爱者众皆以比妇人而予独以拟颜子云

郑刚中

鲛人织绡已奇诡,轻梭引丝不濡水。jiāo rén zhī xiāo yǐ qí guǐ,qīng suō yǐn sī bù rú shuǐ。
何为玉人雕琢玉,亦在泠泠水泉底。hé wèi yù rén diāo zuó yù,yì zài líng líng shuǐ quán dǐ。
截肪磨玷既成花,盖以青铜耸而起。jié fáng mó diàn jì chéng huā,gài yǐ qīng tóng sǒng ér qǐ。
体色当从太虚来,五采世间俱一洗。tǐ sè dāng cóng tài xū lái,wǔ cǎi shì jiān jù yī xǐ。
似云嫦娥醉步跌,误堕污渠出清泚。shì yún cháng é zuì bù diē,wù duò wū qú chū qīng cǐ。
又疑骊山妃子泉,老藕拔根浮到此。yòu yí lí shān fēi zi quán,lǎo ǒu bá gēn fú dào cǐ。
斯言谩诞何足稽,况乃穷乡宁有是。sī yán mán dàn hé zú jī,kuàng nǎi qióng xiāng níng yǒu shì。
我闻贤者在泥涂,其涅不缁岂无以。wǒ wén xián zhě zài ní tú,qí niè bù zī qǐ wú yǐ。
外观不逐纷华迁,虚室常随吉祥止。wài guān bù zhú fēn huá qiān,xū shì cháng suí jí xiáng zhǐ。
心斋自厌荤酒肥,坐忘尽黜青黄美。xīn zhāi zì yàn hūn jiǔ féi,zuò wàng jǐn chù qīng huáng měi。
薰然蓄积为德馨,表里绝尘无与比。xūn rán xù jī wèi dé xīn,biǎo lǐ jué chén wú yǔ bǐ。
黄昏陋巷风雨寒,细看岂非颜氏子。huáng hūn lòu xiàng fēng yǔ hán,xì kàn qǐ fēi yán shì zi。

道者寮成人为书额拟成一诗

郑刚中

寮额高悬太守书,方盘炯炯连三珠。liáo é gāo xuán tài shǒu shū,fāng pán jiǒng jiǒng lián sān zhū。
唐贤正笔久寥落,忽此相遇南海隅。táng xián zhèng bǐ jiǔ liáo luò,hū cǐ xiāng yù nán hǎi yú。
是寮今虽茅草新,原是东邻寒士居。shì liáo jīn suī máo cǎo xīn,yuán shì dōng lín hán shì jū。
士贫更在玉川上,三间破尽四壁无。shì pín gèng zài yù chuān shàng,sān jiān pò jǐn sì bì wú。
我借得之稍营葺,洒扫共费十日馀。wǒ jiè dé zhī shāo yíng qì,sǎ sǎo gòng fèi shí rì yú。
竹窗挂处青山入,水色坐照发与肤。zhú chuāng guà chù qīng shān rù,shuǐ sè zuò zhào fā yǔ fū。
焚香下帘百念静,虽未得道道不殊。fén xiāng xià lián bǎi niàn jìng,suī wèi dé dào dào bù shū。
假道为名亦道者,窃复慕道名岂虚。jiǎ dào wèi míng yì dào zhě,qiè fù mù dào míng qǐ xū。
风流闲暇两轓朱,笔含墨光能卷舒。fēng liú xián xiá liǎng fān zhū,bǐ hán mò guāng néng juǎn shū。
醺酣为我小飞动,到纸先有神鬼扶。xūn hān wèi wǒ xiǎo fēi dòng,dào zhǐ xiān yǒu shén guǐ fú。
我身漂零秋叶孤,短景日就桑榆枯。wǒ shēn piāo líng qiū yè gū,duǎn jǐng rì jiù sāng yú kū。
愿凭大刻消百疠,呼吸瘴雾同醍醐。yuàn píng dà kè xiāo bǎi lì,hū xī zhàng wù tóng tí hú。

白居易有望阙云遮眼思乡雨滴心之句用其韵为秋思十首

郑刚中

积雨荡阑暑,一凉才有望。jī yǔ dàng lán shǔ,yī liáng cái yǒu wàng。
夜气入灯花,细影摇书幌。yè qì rù dēng huā,xì yǐng yáo shū huǎng。
枫叶飞红薄,梦到吴江上。fēng yè fēi hóng báo,mèng dào wú jiāng shàng。
孤笛过蒹葭,鲈鱼出烟浪。gū dí guò jiān jiā,lú yú chū yān làng。
觉来空惘然,猿子啼青嶂。jué lái kōng wǎng rán,yuán zi tí qīng zhàng。

白居易有望阙云遮眼思乡雨滴心之句用其韵为秋思十首

郑刚中

顷随千官群,晓入丹凤阙。qǐng suí qiān guān qún,xiǎo rù dān fèng quē。
侍立近金炉,下殿香未歇。shì lì jìn jīn lú,xià diàn xiāng wèi xiē。
宫槐零露清,马稳宁忧蹶。gōng huái líng lù qīng,mǎ wěn níng yōu jué。
日近长安远,福过难辞拙。rì jìn zhǎng ān yuǎn,fú guò nán cí zhuō。
圣主骨肉恩,孤臣眼中血。shèng zhǔ gǔ ròu ēn,gū chén yǎn zhōng xuè。

白居易有望阙云遮眼思乡雨滴心之句用其韵为秋思十首

郑刚中

天高不碍眼,矫首见尧云。tiān gāo bù ài yǎn,jiǎo shǒu jiàn yáo yún。
况复烟雾清,八荒静无尘。kuàng fù yān wù qīng,bā huāng jìng wú chén。
垂空不可状,变化何轮囷。chuí kōng bù kě zhuàng,biàn huà hé lún qūn。
摇知五色光,上下藏北辰。yáo zhī wǔ sè guāng,shàng xià cáng běi chén。
我今在人世,怅望那得亲。wǒ jīn zài rén shì,chàng wàng nà dé qīn。

白居易有望阙云遮眼思乡雨滴心之句用其韵为秋思十首

郑刚中

凉至欲饮酒,此兴不可遮。liáng zhì yù yǐn jiǔ,cǐ xīng bù kě zhē。
手提皤腹罂,倾之若流霞。shǒu tí pó fù yīng,qīng zhī ruò liú xiá。
可但饮文字,搜寻到鱼虾。kě dàn yǐn wén zì,sōu xún dào yú xiā。
忽焉见妙理,眼乱皆成花。hū yān jiàn miào lǐ,yǎn luàn jiē chéng huā。
方知水底眠,杜老言不夸。fāng zhī shuǐ dǐ mián,dù lǎo yán bù kuā。

白居易有望阙云遮眼思乡雨滴心之句用其韵为秋思十首

郑刚中

天边定何物,洗此瘴乡眼。tiān biān dìng hé wù,xǐ cǐ zhàng xiāng yǎn。
初如黄金盘,便似白玉碗。chū rú huáng jīn pán,biàn shì bái yù wǎn。
明河注其中,无处光不满。míng hé zhù qí zhōng,wú chù guāng bù mǎn。
举杯对之饮,万虑觉萧散。jǔ bēi duì zhī yǐn,wàn lǜ jué xiāo sàn。
竹风吹我睡,不得终夜款。zhú fēng chuī wǒ shuì,bù dé zhōng yè kuǎn。

白居易有望阙云遮眼思乡雨滴心之句用其韵为秋思十首

郑刚中

西风催户西,落叶动相思。xī fēng cuī hù xī,luò yè dòng xiāng sī。
柏香穿石鼎,孤起学游丝。bǎi xiāng chuān shí dǐng,gū qǐ xué yóu sī。
帘垂草亭静,篱菊弄幽姿。lián chuí cǎo tíng jìng,lí jú nòng yōu zī。
万物同一气,荣悴只如斯。wàn wù tóng yī qì,róng cuì zhǐ rú sī。
哦诗诗未成,览镜添霜髭。ó shī shī wèi chéng,lǎn jìng tiān shuāng zī。

白居易有望阙云遮眼思乡雨滴心之句用其韵为秋思十首

郑刚中

南方秋不悲,奈我居异乡。nán fāng qiū bù bēi,nài wǒ jū yì xiāng。
不见枫叶丹,但怜菊花黄。bù jiàn fēng yè dān,dàn lián jú huā huáng。
扫迹燕如客,斜书雁成行。sǎo jì yàn rú kè,xié shū yàn chéng xíng。
梦中清愁阔,云此是潇湘。mèng zhōng qīng chóu kuò,yún cǐ shì xiāo xiāng。
潇湘连洞庭,何处是东阳。xiāo xiāng lián dòng tíng,hé chù shì dōng yáng。

白居易有望阙云遮眼思乡雨滴心之句用其韵为秋思十首

郑刚中

忆昨离帝都,一别遂如雨。yì zuó lí dì dōu,yī bié suì rú yǔ。
庄舄虽不病,亦作越人语。zhuāng xì suī bù bìng,yì zuò yuè rén yǔ。
茅屋终夜寒,单衣昼还暑。máo wū zhōng yè hán,dān yī zhòu hái shǔ。
荷叶未全蛀,桃花已微吐。hé yè wèi quán zhù,táo huā yǐ wēi tǔ。
西湖莲藕香,今也在何许。xī hú lián ǒu xiāng,jīn yě zài hé xǔ。

白居易有望阙云遮眼思乡雨滴心之句用其韵为秋思十首

郑刚中

日落红练净,山近空翠滴。rì luò hóng liàn jìng,shān jìn kōng cuì dī。
争枝鸟未栖,闭户人先息。zhēng zhī niǎo wèi qī,bì hù rén xiān xī。
孤坐明月中,寒光入胸臆。gū zuò míng yuè zhōng,hán guāng rù xiōng yì。
衣润毛骨冷,万劫尘土涤。yī rùn máo gǔ lěng,wàn jié chén tǔ dí。
谁知茅檐下,我独对姑射。shuí zhī máo yán xià,wǒ dú duì gū shè。