古诗词

罪回禄

郑刚中

回禄为火神,威权尤贵重。huí lù wèi huǒ shén,wēi quán yóu guì zhòng。
年来何失职,权为盗所弄。nián lái hé shī zhí,quán wèi dào suǒ nòng。
此盗假尔威,蜂蚁聚徒众。cǐ dào jiǎ ěr wēi,fēng yǐ jù tú zhòng。
煌煌万炬光,灼燎随所纵。huáng huáng wàn jù guāng,zhuó liáo suí suǒ zòng。
烟氛障白日,烘炙盛骚动。yān fēn zhàng bái rì,hōng zhì shèng sāo dòng。
老幼哭无家,祸虐人所共。lǎo yòu kū wú jiā,huò nüè rén suǒ gòng。
使人不见此,聪明欲何用。shǐ rén bù jiàn cǐ,cōng míng yù hé yòng。
神而审其然,可得亡制控。shén ér shěn qí rán,kě dé wáng zhì kòng。
忍使盗意满,生民负焦痛。rěn shǐ dào yì mǎn,shēng mín fù jiāo tòng。
尔过不可文,反躬当自讼。ěr guò bù kě wén,fǎn gōng dāng zì sòng。
郑刚中

郑刚中

郑刚中(1088年—未知),字亨仲,婺州金华人。生于宋哲宗元祐三年,卒于高宗绍兴二十四年,年六十七岁。登绍兴进士甲科。累官四川宣抚副使,治蜀颇有方略,威震境内。初刚中尝为秦桧所荐;后桧怒其在蜀专擅,罢责桂阳军居住。再责濠州团练副使,复州安置;再徙封州卒。桧死,追谥忠愍。刚中著有北山集(一名腹笑编)三十卷,《四库总目》又有周易窥余、经史专音等,并传於世。 郑刚中的作品>>

猜您喜欢

道中四绝

郑刚中

过雨山间云出没,夕阳天际鸟浮沉。guò yǔ shān jiān yún chū méi,xī yáng tiān jì niǎo fú chén。
男儿马上志四海,不是寻常客子心。nán ér mǎ shàng zhì sì hǎi,bù shì xún cháng kè zi xīn。

道中四绝

郑刚中

水渌沙明不见泥,寒烟漠漠树垂垂。shuǐ lù shā míng bù jiàn ní,hán yān mò mò shù chuí chuí。
渔人不识闲中趣,辍网咨嗟望使旗。yú rén bù shí xián zhōng qù,chuò wǎng zī jiē wàng shǐ qí。

道中四绝

郑刚中

败箧冲霜思往岁,旧游如梦慨平生。bài qiè chōng shuāng sī wǎng suì,jiù yóu rú mèng kǎi píng shēng。
鬓华已逐心事老,溪水只如前日清。bìn huá yǐ zhú xīn shì lǎo,xī shuǐ zhǐ rú qián rì qīng。

道中四绝

郑刚中

寒意无多晓色交,云随疏雨又还消。hán yì wú duō xiǎo sè jiāo,yún suí shū yǔ yòu hái xiāo。
山行全似三春日,林际一声婆饼焦。shān xíng quán shì sān chūn rì,lín jì yī shēng pó bǐng jiāo。

频夜烛花

郑刚中

密炬香光照夜红,垂垂帘幕静无风。mì jù xiāng guāng zhào yè hóng,chuí chuí lián mù jìng wú fēng。
金盘五寸花成穗,可但钗头缀玉虫。jīn pán wǔ cùn huā chéng suì,kě dàn chāi tóu zhuì yù chóng。

题安仁汪宰绝览亭

郑刚中

目力所临皆在下,亭名绝览未为叨。mù lì suǒ lín jiē zài xià,tíng míng jué lǎn wèi wèi dāo。
丈夫心地须超出,此外当知更有高。zhàng fū xīn dì xū chāo chū,cǐ wài dāng zhī gèng yǒu gāo。

十一月十三日宿东林是日小雨不见庐山戏留绝诗于方丈

郑刚中

浓岚暮雨随人密,远壑幽峦向客悭。nóng lán mù yǔ suí rén mì,yuǎn hè yōu luán xiàng kè qiān。
清旷本吾胸次景,不须云里觅衡山。qīng kuàng běn wú xiōng cì jǐng,bù xū yún lǐ mì héng shān。

过大冶县

郑刚中

吏民俱困市廛小,鸥雁相呼湖海宽。lì mín jù kùn shì chán xiǎo,ōu yàn xiāng hū hú hǎi kuān。
蕃息谁能力耕凿,弦歌依旧好为官。fān xī shuí néng lì gēng záo,xián gē yī jiù hǎo wèi guān。

二月十七日马上

郑刚中

愁多发白惟知老,病起花飞不见春。chóu duō fā bái wéi zhī lǎo,bìng qǐ huā fēi bù jiàn chūn。
我得此生真偶尔,休贪画饼作痴人。wǒ dé cǐ shēng zhēn ǒu ěr,xiū tān huà bǐng zuò chī rén。

河池秋雨

郑刚中

一雨一凉秋气味,添愁添病客情怀。yī yǔ yī liáng qiū qì wèi,tiān chóu tiān bìng kè qíng huái。
故园十亩檀栾好,个里归心未得谐。gù yuán shí mǔ tán luán hǎo,gè lǐ guī xīn wèi dé xié。

夜坐戏书

郑刚中

窗前寒雨正无边,案上含花烛影偏。chuāng qián hán yǔ zhèng wú biān,àn shàng hán huā zhú yǐng piān。
莫念江湖家万里,一杯径醉且高眠。mò niàn jiāng hú jiā wàn lǐ,yī bēi jìng zuì qiě gāo mián。

春日

郑刚中

朝来弄日花头密,暗里窥春柳眼多。cháo lái nòng rì huā tóu mì,àn lǐ kuī chūn liǔ yǎn duō。
任是老人情意薄,个般时节奈愁何。rèn shì lǎo rén qíng yì báo,gè bān shí jié nài chóu hé。

移司道中四绝

郑刚中

危梯破雪入河池,今日还辕岁一期。wēi tī pò xuě rù hé chí,jīn rì hái yuán suì yī qī。
道是得归元未是,却移边角利州吹。dào shì dé guī yuán wèi shì,què yí biān jiǎo lì zhōu chuī。

移司道中四绝

郑刚中

鱼惊鼓吹寒犹出,乌避旌旗去肯留。yú jīng gǔ chuī hán yóu chū,wū bì jīng qí qù kěn liú。
顾我才疏何所用,空将行李慁清幽。gù wǒ cái shū hé suǒ yòng,kōng jiāng xíng lǐ hùn qīng yōu。

移司道中四绝

郑刚中

千山似笋怜渠瘦,一水如蓝对我寒。qiān shān shì sǔn lián qú shòu,yī shuǐ rú lán duì wǒ hán。
今日看来心未静,画将归去静时看。jīn rì kàn lái xīn wèi jìng,huà jiāng guī qù jìng shí kàn。