古诗词

送符正民罢倅永嘉

郑刚中

去年敛板趋庭侧,门前杨柳如金色。qù nián liǎn bǎn qū tíng cè,mén qián yáng liǔ rú jīn sè。
今年公去柳何如,已作凉阴舞寒碧。jīn nián gōng qù liǔ hé rú,yǐ zuò liáng yīn wǔ hán bì。
岁月忽匆无足恨,离合人生那免得。suì yuè hū cōng wú zú hèn,lí hé rén shēng nà miǎn dé。
身如汀雁偶相逢,自是不须论定迹。shēn rú tīng yàn ǒu xiāng féng,zì shì bù xū lùn dìng jì。
我今胡为抱不满,攀辕益为邦人惜。wǒ jīn hú wèi bào bù mǎn,pān yuán yì wèi bāng rén xī。
永嘉雄望城海滨,吏久不良民弊积。yǒng jiā xióng wàng chéng hǎi bīn,lì jiǔ bù liáng mín bì jī。
年来开府皆钜公,旁助刬除知有力。nián lái kāi fǔ jiē jù gōng,páng zhù chǎn chú zhī yǒu lì。
岁当乙卯夏不雨,旱雾吹风千里赤。suì dāng yǐ mǎo xià bù yǔ,hàn wù chuī fēng qiān lǐ chì。
爱人节费惜锱铢,廪廥单穷犹足食。ài rén jié fèi xī zī zhū,lǐn kuài dān qióng yóu zú shí。
北方兴师日千金,州县皇皇虑供亿。běi fāng xīng shī rì qiān jīn,zhōu xiàn huáng huáng lǜ gōng yì。
溥哉时发仁人言,未至取鱼忧竭泽。pǔ zāi shí fā rén rén yán,wèi zhì qǔ yú yōu jié zé。
青衫幕吏有何能,造物见怜相抆拭。qīng shān mù lì yǒu hé néng,zào wù jiàn lián xiāng wěn shì。
自知愚拙生霾雾,临事昏蒙无远识。zì zhī yú zhuō shēng mái wù,lín shì hūn méng wú yuǎn shí。
天机遇触狂态作,掐鼻炙眉成痼癖。tiān jī yù chù kuáng tài zuò,qiā bí zhì méi chéng gù pǐ。
唯公道眼借馀青,颇许披心露真率。wéi gōng dào yǎn jiè yú qīng,pǒ xǔ pī xīn lù zhēn lǜ。
人生感恩未易言,正恐不能同木石。rén shēng gǎn ēn wèi yì yán,zhèng kǒng bù néng tóng mù shí。
仙才秀骨公所有,化作文章可华国。xiān cái xiù gǔ gōng suǒ yǒu,huà zuò wén zhāng kě huá guó。
持身况若玉壶冰,透里无尘只清白。chí shēn kuàng ruò yù hú bīng,tòu lǐ wú chén zhǐ qīng bái。
暂分半刺聊尔耳,此岂能令公议塞。zàn fēn bàn cì liáo ěr ěr,cǐ qǐ néng lìng gōng yì sāi。
行当摆脱州县冗,下跨秋风开六翮。xíng dāng bǎi tuō zhōu xiàn rǒng,xià kuà qiū fēng kāi liù hé。
夔龙有室俱可入,愿吐诗书资硕画。kuí lóng yǒu shì jù kě rù,yuàn tǔ shī shū zī shuò huà。
自馀强饭无足云,转首潮平江树隔。zì yú qiáng fàn wú zú yún,zhuǎn shǒu cháo píng jiāng shù gé。
郑刚中

郑刚中

郑刚中(1088年—未知),字亨仲,婺州金华人。生于宋哲宗元祐三年,卒于高宗绍兴二十四年,年六十七岁。登绍兴进士甲科。累官四川宣抚副使,治蜀颇有方略,威震境内。初刚中尝为秦桧所荐;后桧怒其在蜀专擅,罢责桂阳军居住。再责濠州团练副使,复州安置;再徙封州卒。桧死,追谥忠愍。刚中著有北山集(一名腹笑编)三十卷,《四库总目》又有周易窥余、经史专音等,并传於世。 郑刚中的作品>>

猜您喜欢

和楼枢密过洛阳感旧二绝

郑刚中

梦眼由来过幻差,焚香只好诵南华。mèng yǎn yóu lái guò huàn chà,fén xiāng zhǐ hǎo sòng nán huá。
云深汉殿犹衰草,风紧洛阳无旧花。yún shēn hàn diàn yóu shuāi cǎo,fēng jǐn luò yáng wú jiù huā。

楼枢密过华山浩然有念古慕希夷之心谨用韵作二诗以箴之

郑刚中

四皓已闲犹管事,留侯事了始求仙。sì hào yǐ xián yóu guǎn shì,liú hóu shì le shǐ qiú xiān。
仙人石上出一手,寓意后人非偶然。xiān rén shí shàng chū yī shǒu,yù yì hòu rén fēi ǒu rán。

楼枢密过华山浩然有念古慕希夷之心谨用韵作二诗以箴之

郑刚中

且说高皇宽法律,从他汉武好神仙。qiě shuō gāo huáng kuān fǎ lǜ,cóng tā hàn wǔ hǎo shén xiān。
关中脱使闹如鼎,自屏山樊能安然。guān zhōng tuō shǐ nào rú dǐng,zì píng shān fán néng ān rán。

陕西戏成二绝

郑刚中

边城土俗自随宜,物色人情浩不齐。biān chéng tǔ sú zì suí yí,wù sè rén qíng hào bù qí。
略有江乡相似处,午烟林下一声鸡。lüè yǒu jiāng xiāng xiāng shì chù,wǔ yān lín xià yī shēng jī。

陕西戏成二绝

郑刚中

出门上马虽所乐,乍见秋风亦念家。chū mén shàng mǎ suī suǒ lè,zhà jiàn qiū fēng yì niàn jiā。
何日随堤霜后路,乱飞榆柳踏平沙。hé rì suí dī shuāng hòu lù,luàn fēi yú liǔ tà píng shā。

随凤翔有何日在

郑刚中

沐雨抗尘几万里,劳生令我忆山家。mù yǔ kàng chén jǐ wàn lǐ,láo shēng lìng wǒ yì shān jiā。
秋风小艇浮棋局,野色侵帘水见沙。qiū fēng xiǎo tǐng fú qí jú,yě sè qīn lián shuǐ jiàn shā。

早行二绝

郑刚中

风柳惊霜日夜飘,客程中夜马萧萧。fēng liǔ jīng shuāng rì yè piāo,kè chéng zhōng yè mǎ xiāo xiāo。
据鞍仿佛如残梦,晓月一钩犹未消。jù ān fǎng fú rú cán mèng,xiǎo yuè yī gōu yóu wèi xiāo。

早行二绝

郑刚中

赪肩携担又催程,寸许孤灯照壁青。chēng jiān xié dān yòu cuī chéng,cùn xǔ gū dēng zhào bì qīng。
破县残更误传晓,马行十里见明星。pò xiàn cán gèng wù chuán xiǎo,mǎ xíng shí lǐ jiàn míng xīng。

和江虞仲华山二绝仙人掌

郑刚中

意象轩轩势入云,为谁出手若经纶。yì xiàng xuān xuān shì rù yún,wèi shuí chū shǒu ruò jīng lún。
夜扶星斗朝擎日,气力何知几万钧。yè fú xīng dòu cháo qíng rì,qì lì hé zhī jǐ wàn jūn。

和江虞仲华山二绝仙人掌

郑刚中

世累都忘春复秋,婆娑槐木亦无忧。shì lèi dōu wàng chūn fù qiū,pó suō huái mù yì wú yōu。
不知千古云间梦,梦见山前虏马不。bù zhī qiān gǔ yún jiān mèng,mèng jiàn shān qián lǔ mǎ bù。

马上口占三绝

郑刚中

秋阳未作结霜风,沙细堤平落日红。qiū yáng wèi zuò jié shuāng fēng,shā xì dī píng luò rì hóng。
客子何须念行役,马蹄多在柳阴中。kè zi hé xū niàn xíng yì,mǎ tí duō zài liǔ yīn zhōng。

马上口占三绝

郑刚中

露浓红透棠梨叶,风紧落疏乔麦花。lù nóng hóng tòu táng lí yè,fēng jǐn luò shū qiáo mài huā。
马首渐东京洛近,小寒无用苦思家。mǎ shǒu jiàn dōng jīng luò jìn,xiǎo hán wú yòng kǔ sī jiā。

马上口占三绝

郑刚中

小枝圆熟枣累累,短绿尖新麦透泥。xiǎo zhī yuán shú zǎo lèi lèi,duǎn lǜ jiān xīn mài tòu ní。
父老随车说丰岁,相公何苦出关西。fù lǎo suí chē shuō fēng suì,xiāng gōng hé kǔ chū guān xī。

九日

郑刚中

倦客飘零若转蓬,一尊深念菊花丛。juàn kè piāo líng ruò zhuǎn péng,yī zūn shēn niàn jú huā cóng。
马蹄踏处黄尘起,费尽天涯落帽风。mǎ tí tà chù huáng chén qǐ,fèi jǐn tiān yá luò mào fēng。

鸿沟

郑刚中

天下共知归汉德,东西那可限鸿沟。tiān xià gòng zhī guī hàn dé,dōng xī nà kě xiàn hóng gōu。
虽令羽割大河水,分得人心两处不。suī lìng yǔ gē dà hé shuǐ,fēn dé rén xīn liǎng chù bù。