古诗词

纪关陇

郑刚中

十载三光分,号令南北阻。shí zài sān guāng fēn,hào lìng nán běi zǔ。
四达礼义乡,限碍成蛮楚。sì dá lǐ yì xiāng,xiàn ài chéng mán chǔ。
帝王岂无真,社稷固有主。dì wáng qǐ wú zhēn,shè jì gù yǒu zhǔ。
欃枪不待射,避路过河浒。chán qiāng bù dài shè,bì lù guò hé hǔ。
职方阅舆图,十已归四五。zhí fāng yuè yú tú,shí yǐ guī sì wǔ。
穷民病巨疮,延颈待摩拊。qióng mín bìng jù chuāng,yán jǐng dài mó fǔ。
子翼上所亲,暂辍自应许。zi yì shàng suǒ qīn,zàn chuò zì yīng xǔ。
诏书下云天,所至若甘雨。zhào shū xià yún tiān,suǒ zhì ruò gān yǔ。
车前拜且迎,稽首立如堵。chē qián bài qiě yíng,jī shǒu lì rú dǔ。
无家不壶浆,有市皆肴脯。wú jiā bù hú jiāng,yǒu shì jiē yáo pú。
叶底窥乌鹊,墙头出儿女。yè dǐ kuī wū què,qiáng tóu chū ér nǚ。
其中老人者,横涕自相语。qí zhōng lǎo rén zhě,héng tì zì xiāng yǔ。
脱命向鬼手,魂魄挂网罟。tuō mìng xiàng guǐ shǒu,hún pò guà wǎng gǔ。
岂料须臾身,复此见官府。qǐ liào xū yú shēn,fù cǐ jiàn guān fǔ。
愿上万万年,左右常伊吕。yuàn shàng wàn wàn nián,zuǒ yòu cháng yī lǚ。
护持三纲全,保我左田亩。hù chí sān gāng quán,bǎo wǒ zuǒ tián mǔ。
予前拜老人,愧谢难缕缕。yǔ qián bài lǎo rén,kuì xiè nán lǚ lǚ。
涂炭置赤子,不痛非父母。tú tàn zhì chì zi,bù tòng fēi fù mǔ。
如问尝胆心,念念惟率土。rú wèn cháng dǎn xīn,niàn niàn wéi lǜ tǔ。
惊风吹昏沙,北望曾后汝。jīng fēng chuī hūn shā,běi wàng céng hòu rǔ。
成功当问天,字养难用武。chéng gōng dāng wèn tiān,zì yǎng nán yòng wǔ。
今兹结新欢,不试师一旅。jīn zī jié xīn huān,bù shì shī yī lǚ。
开笼出飞鸟,汝亦良得所。kāi lóng chū fēi niǎo,rǔ yì liáng dé suǒ。
予独顾秦关,异世目可睹。yǔ dú gù qín guān,yì shì mù kě dǔ。
郊原掌心平,犹是周膴膴。jiāo yuán zhǎng xīn píng,yóu shì zhōu hū hū。
冈峦抱河洛,四面踞龙虎。gāng luán bào hé luò,sì miàn jù lóng hǔ。
惟时盖世英,制驭立区宇。wéi shí gài shì yīng,zhì yù lì qū yǔ。
不应移造化,私用贮狐鼠。bù yīng yí zào huà,sī yòng zhù hú shǔ。
见还虽必然,永保更精处。jiàn hái suī bì rán,yǒng bǎo gèng jīng chù。
销兵闻造兵,欲取必知与。xiāo bīng wén zào bīng,yù qǔ bì zhī yǔ。
吏良民自安,德盛岂招侮。lì liáng mín zì ān,dé shèng qǐ zhāo wǔ。
道义尊本朝,好约信强虏。dào yì zūn běn cháo,hǎo yuē xìn qiáng lǔ。
整顿天地间,事事皆就祖。zhěng dùn tiān dì jiān,shì shì jiē jiù zǔ。
吾民百忧足,可使再辛苦。wú mín bǎi yōu zú,kě shǐ zài xīn kǔ。
冠巾作人家,耕锄饱禾黍。guān jīn zuò rén jiā,gēng chú bǎo hé shǔ。
会须太清尘,一扫净千古。huì xū tài qīng chén,yī sǎo jìng qiān gǔ。
兹行岂不勤,道里以万数。zī xíng qǐ bù qín,dào lǐ yǐ wàn shù。
见公自清凉,萧然失袢暑。jiàn gōng zì qīng liáng,xiāo rán shī pàn shǔ。
日随下幕吏,一马行似舞。rì suí xià mù lì,yī mǎ xíng shì wǔ。
月明见旌旗,梦寐闻箫鼓。yuè míng jiàn jīng qí,mèng mèi wén xiāo gǔ。
枣火饼肥炊,浆酸粟饶煮。zǎo huǒ bǐng féi chuī,jiāng suān sù ráo zhǔ。
遍览江山胜,肠腹浩撑拄。biàn lǎn jiāng shān shèng,cháng fù hào chēng zhǔ。
不见少增重,政自太无补。bù jiàn shǎo zēng zhòng,zhèng zì tài wú bǔ。
郑刚中

郑刚中

郑刚中(1088年—未知),字亨仲,婺州金华人。生于宋哲宗元祐三年,卒于高宗绍兴二十四年,年六十七岁。登绍兴进士甲科。累官四川宣抚副使,治蜀颇有方略,威震境内。初刚中尝为秦桧所荐;后桧怒其在蜀专擅,罢责桂阳军居住。再责濠州团练副使,复州安置;再徙封州卒。桧死,追谥忠愍。刚中著有北山集(一名腹笑编)三十卷,《四库总目》又有周易窥余、经史专音等,并传於世。 郑刚中的作品>>

猜您喜欢

戏简文浩然诗成不往也

郑刚中

临贺山泉清似政,公厨酿酒色如泉。lín hè shān quán qīng shì zhèng,gōng chú niàng jiǔ sè rú quán。
因山相望虽千里,岂是江头无便船。yīn shān xiāng wàng suī qiān lǐ,qǐ shì jiāng tóu wú biàn chuán。

至夜予

郑刚中

送纸迎神各就醺,病奴难唤自关门。sòng zhǐ yíng shén gè jiù xūn,bìng nú nán huàn zì guān mén。
暂收古训书千字,静对寒灯酒一尊。zàn shōu gǔ xùn shū qiān zì,jìng duì hán dēng jiǔ yī zūn。

至日

郑刚中

寒风已是识新阳,昨夜千林不禁霜。hán fēng yǐ shì shí xīn yáng,zuó yè qiān lín bù jìn shuāng。
七日欲知天道复,丈三先看土圭长。qī rì yù zhī tiān dào fù,zhàng sān xiān kàn tǔ guī zhǎng。

书室中焚法煮降真香

郑刚中

村落萦盘草半遮,到门犹未识人家。cūn luò yíng pán cǎo bàn zhē,dào mén yóu wèi shí rén jiā。
终朝静坐无相过,慢火熏香到日斜。zhōng cháo jìng zuò wú xiāng guò,màn huǒ xūn xiāng dào rì xié。

泮宫出示盛作一编并诸父还还集一册作二十八字先还其编

郑刚中

墨带残膏浓复淡,笔生春意睟而温。mò dài cán gāo nóng fù dàn,bǐ shēng chūn yì suì ér wēn。
昨朝借我还还集,须信芝兰别有根。zuó cháo jiè wǒ hái hái jí,xū xìn zhī lán bié yǒu gēn。

广中菩提树取其叶用水浸之叶肉尽溃而脉理独存绡縠不足为其轻也土人能如莲花累之号菩提灯见而戏为此绝

郑刚中

初疑云母光相射,又似秋蝉翼乍枯。chū yí yún mǔ guāng xiāng shè,yòu shì qiū chán yì zhà kū。
智慧有灯千佛供,菩提叶巧一灯孤。zhì huì yǒu dēng qiān fú gōng,pú tí yè qiǎo yī dēng gū。

九六编成考左氏所载卦象以近世占法合之得一绝

郑刚中

静坐义规三易古,焚香蓍布六爻灵。jìng zuò yì guī sān yì gǔ,fén xiāng shī bù liù yáo líng。
反身修德前贤意,莫把穷通叩杳冥。fǎn shēn xiū dé qián xián yì,mò bǎ qióng tōng kòu yǎo míng。

封州极少酴醾近得数蕊瘦小如纸花而清芬异常

郑刚中

小盘和雨送酴醾,瘦怯东风玉蕊稀。xiǎo pán hé yǔ sòng tú mí,shòu qiè dōng fēng yù ruǐ xī。
岂是书窗少培植,大都香足不须肥。qǐ shì shū chuāng shǎo péi zhí,dà dōu xiāng zú bù xū féi。

无题

郑刚中

池塘好处烟迷柳,帘幕昏时雨过山。chí táng hǎo chù yān mí liǔ,lián mù hūn shí yǔ guò shān。
燕子不知春有恨,衔将花片入梁间。yàn zi bù zhī chūn yǒu hèn,xián jiāng huā piàn rù liáng jiān。

傅推官劝农七绝句拟和其五出郭

郑刚中

偶因官事出郊坰,更向春时得好晴。ǒu yīn guān shì chū jiāo jiōng,gèng xiàng chūn shí dé hǎo qíng。
山鸟自应知客意,不须相背苦飞鸣。shān niǎo zì yīng zhī kè yì,bù xū xiāng bèi kǔ fēi míng。

傅推官劝农七绝句拟和其五登岭

郑刚中

一握天边两角云,岭头都见岭南春。yī wò tiān biān liǎng jiǎo yún,lǐng tóu dōu jiàn lǐng nán chūn。
莫怀小鲁东山意,只是早来平地人。mò huái xiǎo lǔ dōng shān yì,zhǐ shì zǎo lái píng dì rén。

傅推官劝农七绝句拟和其五山家

郑刚中

蓬蒿深处有人家,户外蛛丝网露华。péng hāo shēn chù yǒu rén jiā,hù wài zhū sī wǎng lù huá。
数树芭蕉乾未得,长官亲自见生涯。shù shù bā jiāo qián wèi dé,zhǎng guān qīn zì jiàn shēng yá。

傅推官劝农七绝句拟和其五田父

郑刚中

老人听读劝农章,扶杖兴言意味长。lǎo rén tīng dú quàn nóng zhāng,fú zhàng xīng yán yì wèi zhǎng。
但愿门前少呼唤,自然工力到耕桑。dàn yuàn mén qián shǎo hū huàn,zì rán gōng lì dào gēng sāng。

傅推官劝农七绝句拟和其五劝农回

郑刚中

五马萧萧不醉归,祗从阡陌卷旌旗。wǔ mǎ xiāo xiāo bù zuì guī,zhī cóng qiān mò juǎn jīng qí。
今朝故为劝农出,未与诸君泛酒池。jīn cháo gù wèi quàn nóng chū,wèi yǔ zhū jūn fàn jiǔ chí。

南方紫笑粗叶大花人称其香予但闻其如酒败醯酸有酷烈逼人之气戏为二十八字记之

郑刚中

紫笑花香非所媚,人言香胜亦予欺。zǐ xiào huā xiāng fēi suǒ mèi,rén yán xiāng shèng yì yǔ qī。
初疑丙吉车茵汗,又似微生乞得时。chū yí bǐng jí chē yīn hàn,yòu shì wēi shēng qǐ dé shí。