古诗词

答陈公美

苏洵

少壮事已远,旧交良可怀。shǎo zhuàng shì yǐ yuǎn,jiù jiāo liáng kě huái。
百年能几何,十载不得偕。bǎi nián néng jǐ hé,shí zài bù dé xié。
念昔居乡里,游处了无猜。niàn xī jū xiāng lǐ,yóu chù le wú cāi。
饮食不相舍,谈笑久所陪。yǐn shí bù xiāng shě,tán xiào jiǔ suǒ péi。
拜君以为兄,分密谁能开。bài jūn yǐ wèi xiōng,fēn mì shuí néng kāi。
齿发俱未老,未至衰与颓。chǐ fā jù wèi lǎo,wèi zhì shuāi yǔ tuí。
我子在襁褓,君犹无婴孩。wǒ zi zài qiǎng bǎo,jūn yóu wú yīng hái。
君后独舍去,为吏天一涯。jūn hòu dú shě qù,wèi lì tiān yī yá。
我又厌奔走,远引不复来。wǒ yòu yàn bēn zǒu,yuǎn yǐn bù fù lái。
岁月杳难恃,区区老吾侪。suì yuè yǎo nán shì,qū qū lǎo wú chái。
况从与君别,多事岁若排。kuàng cóng yǔ jūn bié,duō shì suì ruò pái。
心力不能救,衰病侵筋骸。xīn lì bù néng jiù,shuāi bìng qīn jīn hái。
二子皆已冠,如吾苦无才。èr zi jiē yǐ guān,rú wú kǔ wú cái。
君亦已有嗣,眉目秀且佳。jūn yì yǐ yǒu sì,méi mù xiù qiě jiā。
人事知几变,会合终不谐。rén shì zhī jǐ biàn,huì hé zhōng bù xié。
昨者本不出,豪杰苦自咍。zuó zhě běn bù chū,háo jié kǔ zì hāi。
郁郁自不乐,谁为子悲哀。yù yù zì bù lè,shuí wèi zi bēi āi。
翻然感其说,东走陵巅崖。fān rán gǎn qí shuō,dōng zǒu líng diān yá。
不意君在此,得奉笑与诙。bù yì jūn zài cǐ,dé fèng xiào yǔ huī。
君颜蔚如故,大噱飞尘灰。jūn yán wèi rú gù,dà jué fēi chén huī。
我老应可怪,白髭生两腮。wǒ lǎo yīng kě guài,bái zī shēng liǎng sāi。
新句辱先赠,古诗许见推。xīn jù rǔ xiān zèng,gǔ shī xǔ jiàn tuī。
贤俊非独步,故旧每所乖。xián jùn fēi dú bù,gù jiù měi suǒ guāi。
作诗报嘉贶,亦聊以相催。zuò shī bào jiā kuàng,yì liáo yǐ xiāng cuī。
苏洵

苏洵

苏洵(1009年-1066年),字明允,汉族,眉州眉山(今属四川眉山人)。北宋文学家,与其子苏轼、苏辙合称“三苏”,均被列入“唐宋八大家”。苏洵长于散文,尤擅政论,议论明畅,笔势雄健,有《嘉祐集》传世。 苏洵的作品>>

猜您喜欢

襄阳怀古

苏洵

我行襄阳野,山色向人明。wǒ xíng xiāng yáng yě,shān sè xiàng rén míng。
何以洗怀抱,悠哉汉水清。hé yǐ xǐ huái bào,yōu zāi hàn shuǐ qīng。
辽辽岘山道,千载几人行。liáo liáo xiàn shān dào,qiān zài jǐ rén xíng。
踏尽山上土,山腰为之平。tà jǐn shān shàng tǔ,shān yāo wèi zhī píng。
道逢堕泪碣,不觉涕亦零。dào féng duò lèi jié,bù jué tì yì líng。
借问羊叔子,何异葛孔明。jiè wèn yáng shū zi,hé yì gé kǒng míng。
今人固已远,谁识前辈情。jīn rén gù yǐ yuǎn,shuí shí qián bèi qíng。
朅来万山下,潭水转相萦。qiè lái wàn shān xià,tán shuǐ zhuǎn xiāng yíng。
水深不见底,中有杜预铭。shuǐ shēn bù jiàn dǐ,zhōng yǒu dù yù míng。
潭水竟未涸,后世自知名。tán shuǐ jìng wèi hé,hòu shì zì zhī míng。
成功本无敌,好誉真儒生。chéng gōng běn wú dí,hǎo yù zhēn rú shēng。
自从三子亡,草中无豪英。zì cóng sān zi wáng,cǎo zhōng wú háo yīng。
聊登岘山首,泪与汉流倾。liáo dēng xiàn shān shǒu,lèi yǔ hàn liú qīng。

寄杨纬

苏洵

家居对山木,谓是忘言伴。jiā jū duì shān mù,wèi shì wàng yán bàn。
去乡不能致,回顾颇自短。qù xiāng bù néng zhì,huí gù pǒ zì duǎn。
谁知有杨子,磊落收百段。shuí zhī yǒu yáng zi,lěi luò shōu bǎi duàn。
拣赠最奇峰,慰我苦长叹。jiǎn zèng zuì qí fēng,wèi wǒ kǔ zhǎng tàn。
连城尽如削,邃洞幽可款。lián chéng jǐn rú xuē,suì dòng yōu kě kuǎn。
回合抱空虚,天地耸其半。huí hé bào kōng xū,tiān dì sǒng qí bàn。
舟行因乐载,陆挈敢辞懒。zhōu xíng yīn lè zài,lù qiè gǎn cí lǎn。
飘飘忽千里,有客来就看。piāo piāo hū qiān lǐ,yǒu kè lái jiù kàn。
自言此地无,爱惜苦欲换。zì yán cǐ dì wú,ài xī kǔ yù huàn。
低头笑不答,解缆风帆满。dī tóu xiào bù dá,jiě lǎn fēng fān mǎn。
京洛有幽居,吾将隐而玩。jīng luò yǒu yōu jū,wú jiāng yǐn ér wán。

和杨节推见赠

苏洵

与君多乖睽,邂逅同泛峡。yǔ jūn duō guāi kuí,xiè hòu tóng fàn xiá。
宋子虽世旧,谈笑顷不接。sòng zi suī shì jiù,tán xiào qǐng bù jiē。
二君皆宦游,畴昔共科甲。èr jūn jiē huàn yóu,chóu xī gòng kē jiǎ。
唯我老且闲,独得离圈柙。wéi wǒ lǎo qiě xián,dú dé lí quān xiá。
少年实强锐,议论今我怯。shǎo nián shí qiáng ruì,yì lùn jīn wǒ qiè。
有如乘风箭,勇发岂顾帖。yǒu rú chéng fēng jiàn,yǒng fā qǐ gù tiē。
置酒来相邀,殷勤为留楫。zhì jiǔ lái xiāng yāo,yīn qín wèi liú jí。
杨君旧痛饮,浅水安足涉。yáng jūn jiù tòng yǐn,qiǎn shuǐ ān zú shè。
嗟我素不任,一酌已赪颊。jiē wǒ sù bù rèn,yī zhuó yǐ chēng jiá。
去生别怀怆,有子旅意惬。qù shēng bié huái chuàng,yǒu zi lǚ yì qiè。
舍棹治陆行,岁晚筋力乏。shě zhào zhì lù xíng,suì wǎn jīn lì fá。
予懒本不出,实为人事劫。yǔ lǎn běn bù chū,shí wèi rén shì jié。
相将犯苦寒,大雪满马鬣。xiāng jiāng fàn kǔ hán,dà xuě mǎn mǎ liè。

答张子立见寄

苏洵

舟行道里日夜殊,佳士恨不久与俱。zhōu xíng dào lǐ rì yè shū,jiā shì hèn bù jiǔ yǔ jù。
峡山行尽见平楚,舍船登岸身无虞。xiá shān xíng jǐn jiàn píng chǔ,shě chuán dēng àn shēn wú yú。
念君治所自有处,不复放纵如吾徒。niàn jūn zhì suǒ zì yǒu chù,bù fù fàng zòng rú wú tú。
忆昨相见巴子国,谒我江上颜何娱。yì zuó xiāng jiàn bā zi guó,yè wǒ jiāng shàng yán hé yú。
求文得卷读不已,有似骏马行且且。qiú wén dé juǎn dú bù yǐ,yǒu shì jùn mǎ xíng qiě qiě。
自言好学老未厌,方册几许鲁作鱼。zì yán hǎo xué lǎo wèi yàn,fāng cè jǐ xǔ lǔ zuò yú。
古书今文遍天下,架上未有耿不愉。gǔ shū jīn wén biàn tiān xià,jià shàng wèi yǒu gěng bù yú。
示我近所集,漫如游通衢。shì wǒ jìn suǒ jí,màn rú yóu tōng qú。
通衢众所入,癃残诡怪杂沓不辨可叹吁。tōng qú zhòng suǒ rù,lóng cán guǐ guài zá dá bù biàn kě tàn xū。
文人大约可数者,不过皆在众所誉。wén rén dà yuē kě shù zhě,bù guò jiē zài zhòng suǒ yù。
此外何足爱,刓破无四隅。cǐ wài hé zú ài,wán pò wú sì yú。
况予固鲁钝,老苍处群雏。kuàng yǔ gù lǔ dùn,lǎo cāng chù qún chú。
入赵抱五弦,客齐不吹竽。rù zhào bào wǔ xián,kè qí bù chuī yú。
山林自窜久不出,回视众俊惊锟铻。shān lín zì cuàn jiǔ bù chū,huí shì zhòng jùn jīng kūn wú。
岂意误见取,骐骥参羸驽。qǐ yì wù jiàn qǔ,qí jì cān léi nú。
将观驰骋斗雄健,无乃独不堪长途。jiāng guān chí chěng dòu xióng jiàn,wú nǎi dú bù kān zhǎng tú。
凄风腊月客荆楚,千里适魏劳奔趋。qī fēng là yuè kè jīng chǔ,qiān lǐ shì wèi láo bēn qū。
将行纷乱苦无思,强说鄙意惭区区。jiāng xíng fēn luàn kǔ wú sī,qiáng shuō bǐ yì cán qū qū。

题仙都观

苏洵

飘萧古仙子,寂寞苍山上。piāo xiāo gǔ xiān zi,jì mò cāng shān shàng。
观世眇无言,无人独惆怅。guān shì miǎo wú yán,wú rén dú chóu chàng。
深岩耸乔木,古观霭遗像。shēn yán sǒng qiáo mù,gǔ guān ǎi yí xiàng。
超超不可揖,真意谁复亮。chāo chāo bù kě yī,zhēn yì shuí fù liàng。
蜿蜒乘长龙,倏忽变万状。wān yán chéng zhǎng lóng,shū hū biàn wàn zhuàng。
朝食白云英,暮饮石髓鬯。cháo shí bái yún yīng,mù yǐn shí suǐ chàng。
心肝化琼玉,千岁已无恙。xīn gān huà qióng yù,qiān suì yǐ wú yàng。
世人安能知,服药本虚妄。shì rén ān néng zhī,fú yào běn xū wàng。
嗟哉世无人,江水空荡漾。jiē zāi shì wú rén,jiāng shuǐ kōng dàng yàng。

云兴于山

苏洵

云兴于山,霿霿为雾。yún xīng yú shān,méng méng wèi wù。
匪山不仁,天实不顾。fěi shān bù rén,tiān shí bù gù。
山川我享,为我百诉。shān chuān wǒ xiǎng,wèi wǒ bǎi sù。
岂不畏天,哀此下土。qǐ bù wèi tiān,āi cǐ xià tǔ。
班班鸤鸠,谷谷晨号。bān bān shī jiū,gǔ gǔ chén hào。
天乎未雨,余不告劳。tiān hū wèi yǔ,yú bù gào láo。
谁为山川,不如羽毛。shuí wèi shān chuān,bù rú yǔ máo。

有触者犊

苏洵

有触者犊,再棰不却。yǒu chù zhě dú,zài chuí bù què。
为子已触,安所置角。wèi zi yǐ chù,ān suǒ zhì jiǎo。
天实畀我,子欲已我。tiān shí bì wǒ,zi yù yǐ wǒ。
恶我所为,盍夺我有。è wǒ suǒ wèi,hé duó wǒ yǒu。
子欲不触,盍索之笠。zi yù bù chù,hé suǒ zhī lì。

朝日载升

苏洵

朝日载升,薨薨伊氓。cháo rì zài shēng,hōng hōng yī máng。
于室有绩,于野有耕。yú shì yǒu jì,yú yě yǒu gēng。
于涂有商,于边有征。yú tú yǒu shāng,yú biān yǒu zhēng。
天生斯民,相养以宁。tiān shēng sī mín,xiāng yǎng yǐ níng。
嗟我何为,踽踽无营。jiē wǒ hé wèi,jǔ jǔ wú yíng。
初孰与我,今孰主我。chū shú yǔ wǒ,jīn shú zhǔ wǒ。
我将往问,安所处我。wǒ jiāng wǎng wèn,ān suǒ chù wǒ。

我客至止

苏洵

我客至止,我逆于门。wǒ kè zhì zhǐ,wǒ nì yú mén。
来升我堂,来饮我樽。lái shēng wǒ táng,lái yǐn wǒ zūn。
羞鳖不时,詈我不勤。xiū biē bù shí,lì wǒ bù qín。
求我何多,请辞不能。qiú wǒ hé duō,qǐng cí bù néng。
客谓主人,唯子我然。kè wèi zhǔ rén,wéi zi wǒ rán。
求子之多,责子之深,期子于贤。qiú zi zhī duō,zé zi zhī shēn,qī zi yú xián。
39123