古诗词

满江红·檃括潜夫词,忆李中溪种玉园梅

杨慎

角寂钟沈,清梦到、罗浮翠麓。jiǎo jì zhōng shěn,qīng mèng dào luó fú cuì lù。
种玉园中同醉处,暗香犹扑。zhǒng yù yuán zhōng tóng zuì chù,àn xiāng yóu pū。
月落参横增怅望,天寒日暮悲幽独。yuè luò cān héng zēng chàng wàng,tiān hán rì mù bēi yōu dú。
讶陇头、不寄一枝来,萦心曲。yà lǒng tóu bù jì yī zhī lái,yíng xīn qū。
茅屋稳,辞金屋。máo wū wěn,cí jīn wū。
藜烛焰,羞银烛。lí zhú yàn,xiū yín zhú。
叹出尘风韵,背时妆束。tàn chū chén fēng yùn,bèi shí zhuāng shù。
争羡东邻姬傅粉,岂知空谷人如玉。zhēng xiàn dōng lín jī fù fěn,qǐ zhī kōng gǔ rén rú yù。
问扬州、何逊有新诗,谁堪续。wèn yáng zhōu hé xùn yǒu xīn shī,shuí kān xù。
杨慎

杨慎

杨慎(1488~1559)明代文学家,明代三大才子之首。字用修,号升庵,后因流放滇南,故自称博南山人、金马碧鸡老兵。杨廷和之子,汉族,四川新都(今成都市新都区)人,祖籍庐陵。正德六年状元,官翰林院修撰,豫修武宗实录。武宗微行出居庸关,上疏抗谏。世宗继位,任经筵讲官。嘉靖三年,因“大礼议”受廷杖,谪戍终老于云南永昌卫。终明一世记诵之博,著述之富,慎可推为第一。其诗虽不专主盛唐,仍有拟右倾向。贬谪以后,特多感愤。又能文、词及散曲,论古考证之作范围颇广。著作达百余种。后人辑为《升庵集》。 杨慎的作品>>

猜您喜欢

浣溪沙

杨慎

解唱隋家昔昔盐。jiě chàng suí jiā xī xī yán。
离亭别宴柳毵毵。lí tíng bié yàn liǔ sān sān。
远山颦映翠眉尖。yuǎn shān pín yìng cuì méi jiān。
霅上恰嫌苕子小,江都还笑宝儿憨。zhà shàng qià xián sháo zi xiǎo,jiāng dōu hái xiào bǎo ér hān。
断肠春色在江南。duàn cháng chūn sè zài jiāng nán。

浣溪沙

杨慎

脚上鞋儿血色罗。jiǎo shàng xié ér xuè sè luó。
掌上无力斗弯靴。zhǎng shàng wú lì dòu wān xuē。
月牙新样不争多。yuè yá xīn yàng bù zhēng duō。
芍药栏边穿窈窕,柘枝筵下舞婆娑。sháo yào lán biān chuān yǎo tiǎo,zhè zhī yán xià wǔ pó suō。
芙蓉帐里奈君何。fú róng zhàng lǐ nài jūn hé。

蜀中竹枝词

杨慎

夔州府城白帝西,家家楼阁层层梯。kuí zhōu fǔ chéng bái dì xī,jiā jiā lóu gé céng céng tī。
冬雪下来不到地,春水生时与树齐。dōng xuě xià lái bù dào dì,chūn shuǐ shēng shí yǔ shù qí。

蜀中竹枝词

杨慎

日照峰头紫雾开,雪消江面绿波来。rì zhào fēng tóu zǐ wù kāi,xuě xiāo jiāng miàn lǜ bō lái。
鱼腹浦边晒网去,麝香山上打柴回。yú fù pǔ biān shài wǎng qù,shè xiāng shān shàng dǎ chái huí。

蜀中竹枝词

杨慎

江头秋色换春风,江上枫林青又红。jiāng tóu qiū sè huàn chūn fēng,jiāng shàng fēng lín qīng yòu hóng。
下水上风来往惯,一年长在马船中。xià shuǐ shàng fēng lái wǎng guàn,yī nián zhǎng zài mǎ chuán zhōng。

蜀中竹枝词

杨慎

最高峰顶有人家,冬种蔓菁春采茶。zuì gāo fēng dǐng yǒu rén jiā,dōng zhǒng màn jīng chūn cǎi chá。
长笑江头来往客,冷风寒雨宿天涯。zhǎng xiào jiāng tóu lái wǎng kè,lěng fēng hán yǔ sù tiān yá。

蜀中竹枝词

杨慎

青江白石女郎神,门外往来祈赛频。qīng jiāng bái shí nǚ láng shén,mén wài wǎng lái qí sài pín。
风飐青旗香雨歇,山桂花开瑶草春。fēng zhǎn qīng qí xiāng yǔ xiē,shān guì huā kāi yáo cǎo chūn。

蜀中竹枝词

杨慎

红妆女伴碧江濆,蓪草花簪茜草裙。hóng zhuāng nǚ bàn bì jiāng fén,tōng cǎo huā zān qiàn cǎo qún。
西舍东邻同夜烛,吹笙打鼓赛朝云。xī shě dōng lín tóng yè zhú,chuī shēng dǎ gǔ sài cháo yún。

蜀中竹枝词

杨慎

神女峰前江水深,襄王此地几沉吟。shén nǚ fēng qián jiāng shuǐ shēn,xiāng wáng cǐ dì jǐ chén yín。
?花温玉朝朝态,翠壁丹枫夜夜心。huā wēn yù cháo cháo tài,cuì bì dān fēng yè yè xīn。

蜀中竹枝词

杨慎

上峡舟航风浪多,送郎行去为郎歌。shàng xiá zhōu háng fēng làng duō,sòng láng xíng qù wèi láng gē。
白盐红锦多多载,危石高滩稳稳过。bái yán hóng jǐn duō duō zài,wēi shí gāo tān wěn wěn guò。

蜀中竹枝词

杨慎

无义滩头风浪收,黄云开处见黄牛。wú yì tān tóu fēng làng shōu,huáng yún kāi chù jiàn huáng niú。
白波一道青峰里,听尽猿声是峡州。bái bō yī dào qīng fēng lǐ,tīng jǐn yuán shēng shì xiá zhōu。

杨柳枝·词

杨慎

汉东门外柳新栽,拂晓长堤露眼开。hàn dōng mén wài liǔ xīn zāi,fú xiǎo zhǎng dī lù yǎn kāi。
野老攀条相向语,去年曾被贼烧来。yě lǎo pān tiáo xiāng xiàng yǔ,qù nián céng bèi zéi shāo lái。

杨柳枝·词

杨慎

临水临风漾碧漪,含烟含雾一枝枝。lín shuǐ lín fēng yàng bì yī,hán yān hán wù yī zhī zhī。
战尘收后无离别,又见长条到地时。zhàn chén shōu hòu wú lí bié,yòu jiàn zhǎng tiáo dào dì shí。

一七令·舟中阅唐诗纪事王起李绅张籍令孤楚于白乐天席上各赋一字至七字诗以题为韵遂效其体为花风月雪四首宋人名

杨慎

花。huā。
摛锦,铺霞。chī jǐn,pù xiá。
邀蝶队,聚蜂衙。yāo dié duì,jù fēng yá。
珠璎姹女,宝髻宫娃。zhū yīng chà nǚ,bǎo jì gōng wá。
风前香掩冉,月底影交加。fēng qián xiāng yǎn rǎn,yuè dǐ yǐng jiāo jiā。
绿水名园几蔟,青楼大道千家。lǜ shuǐ míng yuán jǐ cù,qīng lóu dà dào qiān jiā。
谢傅金屏成坐笑,陈朝琼树不须夸。xiè fù jīn píng chéng zuò xiào,chén cháo qióng shù bù xū kuā。

一七令·舟中阅唐诗纪事王起李绅张籍令孤楚于白乐天席上各赋一字至七字诗以题为韵遂效其体为花风月雪四首宋人名

杨慎

风。fēng。
偃草,飘蓬。yǎn cǎo,piāo péng。
过竹院,拂兰丛。guò zhú yuàn,fú lán cóng。
柳提摇绿,花径飞红。liǔ tí yáo lǜ,huā jìng fēi hóng。
青缸残燄灭,碧幌嫩凉通。qīng gāng cán yàn miè,bì huǎng nèn liáng tōng。
漆园篇中竽籁,兰台赋里雌雄。qī yuán piān zhōng yú lài,lán tái fù lǐ cí xióng。
无影迥随仙客御,有情还与故人同。wú yǐng jiǒng suí xiān kè yù,yǒu qíng hái yǔ gù rén tóng。