古诗词

凤栖梧

尹志平

岩上春光将欲暮。yán shàng chūn guāng jiāng yù mù。
可惜春光,无计留连住。kě xī chūn guāng,wú jì liú lián zhù。
春去秋来分四序。chūn qù qiū lái fēn sì xù。
一来一去成寒暑。yī lái yī qù chéng hán shǔ。
岁计谩人人不悟。suì jì mán rén rén bù wù。
得丧悲欢,尽是轮回趣。dé sàng bēi huān,jǐn shì lún huí qù。
我欲留言叮嘱付。wǒ yù liú yán dīng zhǔ fù。
人心未解无生路。rén xīn wèi jiě wú shēng lù。

尹志平

尹志平,字太和,为金末及元代蒙古时期著名全真道士。祖籍河北沧州,宋时徙居莱州(今山东掖县)。邱处机卒时遗命志平嗣教(或云遗命宋道安嗣教。待处机丧事终,宋以年老请志平代),是为全真道第六代掌教宗师。 尹志平的作品>>

猜您喜欢

青玉案

尹志平

浮华莫恋心归道。fú huá mò liàn xīn guī dào。
渐得通玄妙。jiàn dé tōng xuán miào。
清静功圆心地了。qīng jìng gōng yuán xīn dì le。
高登彼岸,清凉永占,更没闲烦恼。gāo dēng bǐ àn,qīng liáng yǒng zhàn,gèng méi xián fán nǎo。
长春真境仙无老。zhǎng chūn zhēn jìng xiān wú lǎo。
咫尺洞天谁能到。zhǐ chǐ dòng tiān shuí néng dào。
心上尘清都一扫。xīn shàng chén qīng dōu yī sǎo。
琳宫仙院,乘风清兴,游宴蓬莱岛。lín gōng xiān yuàn,chéng fēng qīng xīng,yóu yàn péng lái dǎo。

青玉案

尹志平

群魔散尽真何乱。qún mó sàn jǐn zhēn hé luàn。
万事无萦绊。wàn shì wú yíng bàn。
一点光同青玉案。yī diǎn guāng tóng qīng yù àn。
纤尘不挂,永无障碍,得见虚空面。xiān chén bù guà,yǒng wú zhàng ài,dé jiàn xū kōng miàn。
劝君早把尘情拚。quàn jūn zǎo bǎ chén qíng pàn。
下手速修转头晚。xià shǒu sù xiū zhuǎn tóu wǎn。
前有风波深不浅。qián yǒu fēng bō shēn bù qiǎn。
神舟稳驾,云朋相伴,笑指芦花岸。shén zhōu wěn jià,yún péng xiāng bàn,xiào zhǐ lú huā àn。

青玉案

尹志平

心头远恶常修善。xīn tóu yuǎn è cháng xiū shàn。
自得真方便。zì dé zhēn fāng biàn。
至道夷然容易见。zhì dào yí rán róng yì jiàn。
目前端正,是非休论,堪作长生伴。mù qián duān zhèng,shì fēi xiū lùn,kān zuò zhǎng shēng bàn。
玄言悟彻无分辩。xuán yán wù chè wú fēn biàn。
默默颐真内光现。mò mò yí zhēn nèi guāng xiàn。
保养神丹成九转。bǎo yǎng shén dān chéng jiǔ zhuǎn。
化身空外,六铢天赐,换了如今面。huà shēn kōng wài,liù zhū tiān cì,huàn le rú jīn miàn。

青玉案·自遣

尹志平

扬眉瞬目分明露。yáng méi shùn mù fēn míng lù。
认得元来处。rèn dé yuán lái chù。
清静无为香满炷。qīng jìng wú wèi xiāng mǎn zhù。
十方通彻,遍闻三界,一任年将暮。shí fāng tōng chè,biàn wén sān jiè,yī rèn nián jiāng mù。
些儿妙处堪人顾。xiē ér miào chù kān rén gù。
关外栖真忘来去。guān wài qī zhēn wàng lái qù。
更有云霞三四侣。gèng yǒu yún xiá sān sì lǚ。
清吟野兴,固穷乐道,此外非他取。qīng yín yě xīng,gù qióng lè dào,cǐ wài fēi tā qǔ。

临江仙

尹志平

有相有中容易觅,无为无处难为。yǒu xiāng yǒu zhōng róng yì mì,wú wèi wú chù nán wèi。
终朝作伴影相随。zhōng cháo zuò bàn yǐng xiāng suí。
愚人寻不见,达者已先知。yú rén xún bù jiàn,dá zhě yǐ xiān zhī。
此理勤参搜获正,一条大路无迷。cǐ lǐ qín cān sōu huò zhèng,yī tiáo dà lù wú mí。
劝君速悟莫迟疑。quàn jūn sù wù mò chí yí。
常常忘视听,步步入希夷。cháng cháng wàng shì tīng,bù bù rù xī yí。

临江仙

尹志平

十载饱谙沙漠景,一朝复到都门。shí zài bǎo ān shā mò jǐng,yī cháo fù dào dōu mén。
如今一想一伤魂。rú jīn yī xiǎng yī shāng hún。
休看苏武传,莫说汉昭君。xiū kàn sū wǔ chuán,mò shuō hàn zhāo jūn。
过去未来都拨置,真师幸遇长春。guò qù wèi lái dōu bō zhì,zhēn shī xìng yù zhǎng chūn。
知君道念日添新。zhī jūn dào niàn rì tiān xīn。
皇天宁负德,后土岂亏人。huáng tiān níng fù dé,hòu tǔ qǐ kuī rén。

临江仙

尹志平

本是一般孤另物,被他染着难知。běn shì yī bān gū lìng wù,bèi tā rǎn zhe nán zhī。
迷云消散慧风吹。mí yún xiāo sàn huì fēng chuī。
何劳身外觅,端坐是天西。hé láo shēn wài mì,duān zuò shì tiān xī。
万语千言终未悟,悟来一字成非。wàn yǔ qiān yán zhōng wèi wù,wù lái yī zì chéng fēi。
竿头进步勿生疑。gān tóu jìn bù wù shēng yí。
般般都撒手,种种自皆离。bān bān dōu sā shǒu,zhǒng zhǒng zì jiē lí。

临江仙

尹志平

自别都门人事少,心头不挂微尘。zì bié dōu mén rén shì shǎo,xīn tóu bù guà wēi chén。
闲歌闲咏默颐神。xián gē xián yǒng mò yí shén。
有中皆妄想,无内却全真。yǒu zhōng jiē wàng xiǎng,wú nèi què quán zhēn。
取性逍遥云水客,无情淡泊闲人。qǔ xìng xiāo yáo yún shuǐ kè,wú qíng dàn pō xián rén。
随缘安乐绝疏亲。suí yuán ān lè jué shū qīn。
三阳将欲遍,五气自朝元。sān yáng jiāng yù biàn,wǔ qì zì cháo yuán。

临江仙

尹志平

数载崎岖天下遍,而今幸遇林泉。shù zài qí qū tiān xià biàn,ér jīn xìng yù lín quán。
饥来吃饭困来眠。jī lái chī fàn kùn lái mián。
离城几一舍,别是小壶天。lí chéng jǐ yī shě,bié shì xiǎo hú tiān。
坐上水山俱秀发,池中开满青莲。zuò shàng shuǐ shān jù xiù fā,chí zhōng kāi mǎn qīng lián。
老来功行卒难全。lǎo lái gōng xíng zú nán quán。
未能三岛去,先作五华仙。wèi néng sān dǎo qù,xiān zuò wǔ huá xiān。

临江仙

尹志平

参透全真清静法,何劳相上经求。cān tòu quán zhēn qīng jìng fǎ,hé láo xiāng shàng jīng qiú。
好于此处觅踪由。hǎo yú cǐ chù mì zōng yóu。
莫生迷执见,休要不回头。mò shēng mí zhí jiàn,xiū yào bù huí tóu。
真性如何能寂灭,真空空外闲搜。zhēn xìng rú hé néng jì miè,zhēn kōng kōng wài xián sōu。
其中无欲认真修。qí zhōng wú yù rèn zhēn xiū。
随机常寂定,应物自圆周。suí jī cháng jì dìng,yīng wù zì yuán zhōu。

临江仙

尹志平

一别潍阳过十载,天涯历遍西戎。yī bié wéi yáng guò shí zài,tiān yá lì biàn xī róng。
归来燕国住仙宫。guī lái yàn guó zhù xiān gōng。
立言明祖教,演法继师踪。lì yán míng zǔ jiào,yǎn fǎ jì shī zōng。
天意如何非易测,人情到了难穷。tiān yì rú hé fēi yì cè,rén qíng dào le nán qióng。
予心本自爱疏慵。yǔ xīn běn zì ài shū yōng。
却教居海北,未许过山东。què jiào jū hǎi běi,wèi xǔ guò shān dōng。

临江仙·示众

尹志平

自对千差无可取,心闲一境堪凭。zì duì qiān chà wú kě qǔ,xīn xián yī jìng kān píng。
真常不昧谷神清。zhēn cháng bù mèi gǔ shén qīng。
群魔从此灭,一点自圆成。qún mó cóng cǐ miè,yī diǎn zì yuán chéng。
物外清吟唯独乐,人间宠辱何惊。wù wài qīng yín wéi dú lè,rén jiān chǒng rǔ hé jīng。
劝君速悟问前程。quàn jūn sù wù wèn qián chéng。
要求真实相,休论假聪明。yào qiú zhēn shí xiāng,xiū lùn jiǎ cōng míng。

临江仙·西山静坐

尹志平

静坐西山深有益,等闲人事稀逢。jìng zuò xī shān shēn yǒu yì,děng xián rén shì xī féng。
终朝饭饱恣疏慵。zhōng cháo fàn bǎo zì shū yōng。
养成清静体,化出主人公。yǎng chéng qīng jìng tǐ,huà chū zhǔ rén gōng。
三十年来都乱觅,如今认证真容。sān shí nián lái dōu luàn mì,rú jīn rèn zhèng zhēn róng。
狂情灭尽法皆空。kuáng qíng miè jǐn fǎ jiē kōng。
本来无一事,刚恁费千功。běn lái wú yī shì,gāng nèn fèi qiān gōng。

临江仙·偶得

尹志平

谈妙谈玄人易悟,真清真静难依。tán miào tán xuán rén yì wù,zhēn qīng zhēn jìng nán yī。
人间世事不堪为。rén jiān shì shì bù kān wèi。
十方明眼汉,学我没操持。shí fāng míng yǎn hàn,xué wǒ méi cāo chí。
既悟淳风须返朴,终朝朴实相随。jì wù chún fēng xū fǎn pǔ,zhōng cháo pǔ shí xiāng suí。
含光默默外如痴。hán guāng mò mò wài rú chī。
心明如朗月,性静合刀圭。xīn míng rú lǎng yuè,xìng jìng hé dāo guī。

南乡子·宝玄堂偶得

尹志平

本性爱疏慵。běn xìng ài shū yōng。
不厌无名不厌穷。bù yàn wú míng bù yàn qióng。
落魄随缘无所碍,心通。luò pò suí yuán wú suǒ ài,xīn tōng。
观透人间事事空。guān tòu rén jiān shì shì kōng。
得失本来同。dé shī běn lái tóng。
动静何劳问吉凶。dòng jìng hé láo wèn jí xiōng。
兀兀前途真自得,成功。wù wù qián tú zhēn zì dé,chéng gōng。
都在忘言冷笑中。dōu zài wàng yán lěng xiào zhōng。