古诗词

竹枝词十首

王夫之

暮雨朝云神女峰,三朝三暮黄牛踪。mù yǔ cháo yún shén nǚ fēng,sān cháo sān mù huáng niú zōng。
入峡来回看不厌,出峡对面不相逢。rù xiá lái huí kàn bù yàn,chū xiá duì miàn bù xiāng féng。
王夫之

王夫之

王夫之(1619年10月7日-1692年2月18日),字而农,号姜斋、又号夕堂,湖广衡州府衡阳县(今湖南衡阳)人。他与顾炎武、黄宗羲并称明清之际三大思想家。其著有《周易外传》、《黄书》、《尚书引义》、《永历实录》、《春秋世论》、《噩梦》、《读通鉴论》、《宋论》等书。王夫之自幼跟随自己的父兄读书,青年时期王夫之积极参加反清起义,晚年王夫之隐居于石船山,著书立传,自署船山病叟、南岳遗民,学者遂称之为船山先生。 王夫之的作品>>

猜您喜欢

望江南本意五

王夫之

江南望,渺渺似云中。jiāng nán wàng,miǎo miǎo shì yún zhōng。
五色秣陵芝作盖,三山北固海吞虹。wǔ sè mò líng zhī zuò gài,sān shān běi gù hǎi tūn hóng。
今古几英雄。jīn gǔ jǐ yīng xióng。

长相思·春夜

王夫之

花影低。huā yǐng dī。
月影微。yuè yǐng wēi。
一夜迢迢已半非。yī yè tiáo tiáo yǐ bàn fēi。
问天知不知。wèn tiān zhī bù zhī。
风满扉。fēng mǎn fēi。
露满衣。lù mǎn yī。
炉冷残香恋素帏。lú lěng cán xiāng liàn sù wéi。
栖禽尚未归。qī qín shàng wèi guī。

昭君怨·本意

王夫之

千古英雄一泪。qiān gǔ yīng xióng yī lèi。
只在琵琶声里。zhǐ zài pí pá shēng lǐ。
冷笑看功臣。lěng xiào kàn gōng chén。
画麒麟。huà qí lín。
娇面胡风吹皱。jiāo miàn hú fēng chuī zhòu。
拚与红颜消受。pàn yǔ hóng yán xiāo shòu。
赤凤不知愁。chì fèng bù zhī chóu。
汉宫秋。hàn gōng qiū。

昭君怨·咏柳

王夫之

莺啭上林春软。yīng zhuàn shàng lín chūn ruǎn。
蝉噪隋堤秋晚。chán zào suí dī qiū wǎn。
一样系兴亡。yī yàng xì xīng wáng。
碧丝长。bì sī zhǎng。
夜雨盈盈千颗。yè yǔ yíng yíng qiān kē。
点点清波滴破。diǎn diǎn qīng bō dī pò。
不但翠眉颦。bù dàn cuì méi pín。
泪珠匀。lèi zhū yún。

点绛唇·和林和靖韵咏草

王夫之

旧日青山,霜风吹后谁为主。jiù rì qīng shān,shuāng fēng chuī hòu shuí wèi zhǔ。
招魂何处。zhāo hún hé chù。
棠杜春皋雨。táng dù chūn gāo yǔ。
杜宇声中,休怨芳年暮。dù yǔ shēng zhōng,xiū yuàn fāng nián mù。
凝眸去。níng móu qù。
萋萋无数。qī qī wú shù。
仍满天涯路。réng mǎn tiān yá lù。

霜天晓角·怀旧

王夫之

清秋晚角。qīng qiū wǎn jiǎo。
斜日横云脚。xié rì héng yún jiǎo。
剑射灯花坠紫,双影瘦、征衣薄。jiàn shè dēng huā zhuì zǐ,shuāng yǐng shòu zhēng yī báo。
今日。jīn rì。
梦中语。mèng zhōng yǔ。
当时难卜度。dāng shí nán bo dù。
唯有丹枫霜叶,点点血、还如昨。wéi yǒu dān fēng shuāng yè,diǎn diǎn xuè hái rú zuó。

菩萨鬘除夕

王夫之

相移不觉春前岁。xiāng yí bù jué chūn qián suì。
相连不断风前泪。xiāng lián bù duàn fēng qián lèi。
泪巳到今残。lèi sì dào jīn cán。
乾坤醉梦闲。qián kūn zuì mèng xián。
紫山横白霭。zǐ shān héng bái ǎi。
幂历天如海。mì lì tiān rú hǎi。
花月有时新。huā yuè yǒu shí xīn。
难留霜鬓人。nán liú shuāng bìn rén。

菩萨鬘桃源图

王夫之

桃花红映春波水。táo huā hóng yìng chūn bō shuǐ。
盈盈只在沅江里。yíng yíng zhǐ zài yuán jiāng lǐ。
湘水下巴邱。xiāng shuǐ xià bā qiū。
湖西是鼎州。hú xī shì dǐng zhōu。
停桡相借问。tíng ráo xiāng jiè wèn。
咫尺花源近。zhǐ chǐ huā yuán jìn。
三户复何人。sān hù fù hé rén。
长歌扫暴秦。zhǎng gē sǎo bào qín。

菩萨鬘述怀

王夫之

万心抛付孤心冷。wàn xīn pāo fù gū xīn lěng。
镜花开落原无影。jìng huā kāi luò yuán wú yǐng。
只有一丝牵。zhǐ yǒu yī sī qiān。
齐州万点烟。qí zhōu wàn diǎn yān。
苍烟飞不起。cāng yān fēi bù qǐ。
花落随流水。huā luò suí liú shuǐ。
石烂海还枯。shí làn hǎi hái kū。
孤心一点孤。gū xīn yī diǎn gū。

摊破浣溪沙·始春新月

王夫之

嫩柳梢头挂一分,玉痕松浅绿烟轻。nèn liǔ shāo tóu guà yī fēn,yù hén sōng qiǎn lǜ yān qīng。
空里流霜荡漾,逼天清。kōng lǐ liú shuāng dàng yàng,bī tiān qīng。
瘦影徘徊还似梦,朦胧雪鬓未惺惺。shòu yǐng pái huái hái shì mèng,méng lóng xuě bìn wèi xīng xīng。
却恼人间菱镜,太分明。què nǎo rén jiān líng jìng,tài fēn míng。

卜算子·咏傀儡示从游诸子

王夫之

也似带春愁,却倩何人说。yě shì dài chūn chóu,què qiàn hé rén shuō。
更无半字与关心,吐出丁香舌。gèng wú bàn zì yǔ guān xīn,tǔ chū dīng xiāng shé。
红烛影摇风,斜映朦胧月。hóng zhú yǐng yáo fēng,xié yìng méng lóng yuè。
铅华谁辨假中真,皮下无些血。qiān huá shuí biàn jiǎ zhōng zhēn,pí xià wú xiē xuè。

忆秦娥·本意怀仙

王夫之

骖鸾去。cān luán qù。
还来太华峰头住。hái lái tài huá fēng tóu zhù。
峰头住。fēng tóu zhù。
不远人闲,迷蒙烟雾。bù yuǎn rén xián,mí méng yān wù。
神山无蒂飞鲸渡。shén shān wú dì fēi jīng dù。
迢迢紫海清都路。tiáo tiáo zǐ hǎi qīng dōu lù。
清都路。qīng dōu lù。
天酒花倾,云韶鹤舞。tiān jiǔ huā qīng,yún sháo hè wǔ。

忆秦娥·子规

王夫之

幽魂咽。yōu hún yàn。
蜀天泪洒春江血。shǔ tiān lèi sǎ chūn jiāng xuè。
春江血。chūn jiāng xuè。
东下湘灵,哀弦夜月。dōng xià xiāng líng,āi xián yè yuè。
春归还诉春前别。chūn guī hái sù chūn qián bié。
天荒地老情无歇。tiān huāng dì lǎo qíng wú xiē。
情无歇。qíng wú xiē。
唤不归来,他生此劫。huàn bù guī lái,tā shēng cǐ jié。

谒金门·待须竹

王夫之

闲不得。xián bù dé。
闲得也应相即。xián dé yě yīng xiāng jí。
除却镜中霜鬓识。chú què jìng zhōng shuāng bìn shí。
更谁通消息。gèng shuí tōng xiāo xī。
多病年来无力。duō bìng nián lái wú lì。
翠嶂层层相隔。cuì zhàng céng céng xiāng gé。
珍重杨花风起日。zhēn zhòng yáng huā fēng qǐ rì。
觅浮萍踪迹。mì fú píng zōng jì。

谒金门·春怨

王夫之

云无数。yún wú shù。
遮断春光来处。zhē duàn chūn guāng lái chù。
更着廉纤千嶂雨。gèng zhe lián xiān qiān zhàng yǔ。
罩住和烟树。zhào zhù hé yān shù。
社燕佳期已误。shè yàn jiā qī yǐ wù。
他日归来应诉。tā rì guī lái yīng sù。
旧识垂杨芳草路。jiù shí chuí yáng fāng cǎo lù。
总被深寒妒。zǒng bèi shēn hán dù。
1333«2345678»