古诗词

和韩苦寒

王十朋

羲和错冬令,寒燠常相兼。xī hé cuò dōng lìng,hán yù cháng xiāng jiān。
在人为不常,时焉作贪廉。zài rén wèi bù cháng,shí yān zuò tān lián。
玄冥当用事,如忌还如谦。xuán míng dāng yòng shì,rú jì hái rú qiān。
宜寒噤不嘘,群萌误抽尖。yí hán jìn bù xū,qún méng wù chōu jiān。
既燠俄吹冷,夜寐黑不甜。jì yù é chuī lěng,yè mèi hēi bù tián。
水行失其理,厥疾不可砭。shuǐ xíng shī qí lǐ,jué jí bù kě biān。
前日当孟冬,雷声震铜蟾。qián rì dāng mèng dōng,léi shēng zhèn tóng chán。
三日辄大雪,飞花眩观觇。sān rì zhé dà xuě,fēi huā xuàn guān chān。
逮此始逾月,屡变寒与炎。dǎi cǐ shǐ yú yuè,lǚ biàn hán yǔ yán。
晨起坐东窗,阳光快恩沾。chén qǐ zuò dōng chuāng,yáng guāng kuài ēn zhān。
霜畦秀蔬苗,欣焉自腰镰。shuāng qí xiù shū miáo,xīn yān zì yāo lián。
顷刻变凛冽,枯藤怯提拈。qǐng kè biàn lǐn liè,kū téng qiè tí niān。
齿牙战霜风,缩舌疑衔钳。chǐ yá zhàn shuāng fēng,suō shé yí xián qián。
架抽纷掀翻,谁能正牙签。jià chōu fēn xiān fān,shuí néng zhèng yá qiān。
酒杯觉无力,瓶罄劳频添。jiǔ bēi jué wú lì,píng qìng láo pín tiān。
貂裘尚不暖,况无或衣缣。diāo qiú shàng bù nuǎn,kuàng wú huò yī jiān。
兀坐拥黄紬,脰作寒龟潜。wù zuò yōng huáng chóu,dòu zuò hán guī qián。
气血粟肌体,涕涶冰须髯。qì xuè sù jī tǐ,tì tuō bīng xū rán。
红炉炽薪炭,旋觉寒星歼。hóng lú chì xīn tàn,xuán jué hán xīng jiān。
静思天壤间,万类何繁纤。jìng sī tiān rǎng jiān,wàn lèi hé fán xiān。
路傍泣冻馁,海角愁废淹。lù bàng qì dòng něi,hǎi jiǎo chóu fèi yān。
羽毛有不庇,腥血有不燖。yǔ máo yǒu bù bì,xīng xuè yǒu bù xún。
岂堪当此时,可以吾身占。qǐ kān dāng cǐ shí,kě yǐ wú shēn zhàn。
殷勤语妻子,汝勿多怨嫌。yīn qín yǔ qī zi,rǔ wù duō yuàn xián。
破被尚禁絮,漏茅可添苫。pò bèi shàng jìn xù,lòu máo kě tiān shān。
人生苟知足,处此意亦恬。rén shēng gǒu zhī zú,chù cǐ yì yì tián。
但愿王化行,东西俱被渐。dàn yuàn wáng huà xíng,dōng xī jù bèi jiàn。
尧天日舒长,有目皆可瞻。yáo tiān rì shū zhǎng,yǒu mù jiē kě zhān。
寒生在陋巷,甘心事齑盐。hán shēng zài lòu xiàng,gān xīn shì jī yán。
何须傍人门,炙手随奸憸。hé xū bàng rén mén,zhì shǒu suí jiān xiān。
耽耽王侯宅,笙歌下珠帘。dān dān wáng hóu zhái,shēng gē xià zhū lián。
寒暑止温凉,焉知有穷檐。hán shǔ zhǐ wēn liáng,yān zhī yǒu qióng yán。
否泰迭往来,祸福相依黏。fǒu tài dié wǎng lái,huò fú xiāng yī nián。
勿用倚彼玉,自分安吾蒹。wù yòng yǐ bǐ yù,zì fēn ān wú jiān。
饱腹日三饭,蔽形衣一襜。bǎo fù rì sān fàn,bì xíng yī yī chān。
祁寒勿怨咨,庶用惩无厌。qí hán wù yuàn zī,shù yòng chéng wú yàn。
王十朋

王十朋

王十朋(1112-1171),字龟龄,号梅溪,南宋著名的政治家和诗人,伟大的爱国主义者。出生于乐清四都左原(今浙江省乐清市)梅溪村。绍兴二十七年(1157年)他以“揽权”中兴为对,中进士第一,被擢为状元,先授承事郎,兼建王府小学教授。王十朋以名节闻名于世,刚直不阿,批评朝政,直言不讳。 王十朋的作品>>

猜您喜欢

太学寄梦龄昌龄弟

王十朋

东望家山几断魂,白云飞尽路漫漫。dōng wàng jiā shān jǐ duàn hún,bái yún fēi jǐn lù màn màn。
须知太学齑盐味,不似亲闱菽水欢。xū zhī tài xué jī yán wèi,bù shì qīn wéi shū shuǐ huān。
事业未应孤铁砚,弟兄犹喜尽儒冠。shì yè wèi yīng gū tiě yàn,dì xiōng yóu xǐ jǐn rú guān。
行飞直待秋风便,好作排空雁字看。xíng fēi zhí dài qiū fēng biàn,hǎo zuò pái kōng yàn zì kàn。

丁卯秋赴鹿鸣宴次太守赵殿撰韵

王十朋

食苹开燕副招求,梦草诗成宠士流。shí píng kāi yàn fù zhāo qiú,mèng cǎo shī chéng chǒng shì liú。
要得异才联虎榜,亦容下客盗狐裘。yào dé yì cái lián hǔ bǎng,yì róng xià kè dào hú qiú。
早修慧业钦灵运,妄赞元经愧子游。zǎo xiū huì yè qīn líng yùn,wàng zàn yuán jīng kuì zi yóu。
刺史笑谈风满席,定应吹拂到瀛洲。cì shǐ xiào tán fēng mǎn xí,dìng yīng chuī fú dào yíng zhōu。

翁府君挽词

王十朋

场屋收功不在身,兰馨玉润总奇人。chǎng wū shōu gōng bù zài shēn,lán xīn yù rùn zǒng qí rén。
过庭诗礼家风变,坦腹门阑喜气新。guò tíng shī lǐ jiā fēng biàn,tǎn fù mén lán xǐ qì xīn。
华屋产芝虽美瑞,白头生齿误青春。huá wū chǎn zhī suī měi ruì,bái tóu shēng chǐ wù qīng chūn。
篮舆方起南游兴,无奈今年岁在辰。lán yú fāng qǐ nán yóu xīng,wú nài jīn nián suì zài chén。

寄万大年

王十朋

九万程遥共退飞,江南竹叶后先归。jiǔ wàn chéng yáo gòng tuì fēi,jiāng nán zhú yè hòu xiān guī。
儒冠到底输纨裤,关吏还应笑布衣。rú guān dào dǐ shū wán kù,guān lì hái yīng xiào bù yī。
虽欠姓名联桂籍,不妨欢笑奉亲闱。suī qiàn xìng míng lián guì jí,bù fáng huān xiào fèng qīn wéi。
殷勤尊酒论文约,却恨还乡与愿违。yīn qín zūn jiǔ lùn wén yuē,què hèn hái xiāng yǔ yuàn wéi。

万季梁和诗留别再用前韵

王十朋

三年燕雁不同飞,一笑相逢慰远归。sān nián yàn yàn bù tóng fēi,yī xiào xiāng féng wèi yuǎn guī。
搜我肺肠茶著令,饮君文字酒淋衣。sōu wǒ fèi cháng chá zhù lìng,yǐn jūn wén zì jiǔ lín yī。
诗方唱和如仙馆,人遽飘零似省闱。shī fāng chàng hé rú xiān guǎn,rén jù piāo líng shì shěng wéi。
毕竟此心元不别,只应形影暂相违。bì jìng cǐ xīn yuán bù bié,zhǐ yīng xíng yǐng zàn xiāng wéi。

将过万桥用前韵寄大年先之

王十朋

三年在阜不鸣飞,侧翅俱从旧路归。sān nián zài fù bù míng fēi,cè chì jù cóng jiù lù guī。
师德量宽真耐事,沈郎诗瘦不胜衣。shī dé liàng kuān zhēn nài shì,shěn láng shī shòu bù shèng yī。
都缘有职供甘旨,可是无心恋阙闱。dōu yuán yǒu zhí gōng gān zhǐ,kě shì wú xīn liàn quē wéi。
酒发葡萄螯斫雪,定知此愿不吾违。jiǔ fā pú táo áo zhuó xuě,dìng zhī cǐ yuàn bù wú wéi。

三月晦日与同舍送春于梅溪因诵贾阆仙诗云三月更当三十日,风光别我苦吟身共君今夜不须睡未到晓钟犹是春时有二十八人遂以齿序分韵

王十朋

记得来时手自探,预知今日思难堪。jì dé lái shí shǒu zì tàn,yù zhī jīn rì sī nán kān。
树头绿暗莺如诉,地上红多蝶尚贪。shù tóu lǜ àn yīng rú sù,dì shàng hóng duō dié shàng tān。
此夜钟声那忍听,明朝酒盏可能酣。cǐ yè zhōng shēng nà rěn tīng,míng cháo jiǔ zhǎn kě néng hān。
却因送别还惊我,老境如蚕已食三。què yīn sòng bié hái jīng wǒ,lǎo jìng rú cán yǐ shí sān。

夜泊萧山酒醒梦觉月色满船感而有作

王十朋

候届星虚午夜凉,更堪停棹水中央。hòu jiè xīng xū wǔ yè liáng,gèng kān tíng zhào shuǐ zhōng yāng。
短篷破处漏明月,归梦断时思故乡。duǎn péng pò chù lòu míng yuè,guī mèng duàn shí sī gù xiāng。
客里未忘诗酒趣,老来厌逐利名场。kè lǐ wèi wàng shī jiǔ qù,lǎo lái yàn zhú lì míng chǎng。
明朝又向钱塘去,十里西风桂子香。míng cháo yòu xiàng qián táng qù,shí lǐ xī fēng guì zi xiāng。

次韵昌龄游白石二诗东际

王十朋

飞流喷沫下烟岚,肯使名同盗与贪。fēi liú pēn mò xià yān lán,kěn shǐ míng tóng dào yǔ tān。
莫讶来时多汩汩,定知止处却潭潭。mò yà lái shí duō gǔ gǔ,dìng zhī zhǐ chù què tán tán。
遥通雁荡灵湫两,巍压龙门巨浪三。yáo tōng yàn dàng líng jiǎo liǎng,wēi yā lóng mén jù làng sān。
好景不烦摩诘画,尽归诗客句中含。hǎo jǐng bù fán mó jí huà,jǐn guī shī kè jù zhōng hán。

次韵昌龄游白石二诗东际

王十朋

未穷脚力上层霄,想象名山兴亦高。wèi qióng jiǎo lì shàng céng xiāo,xiǎng xiàng míng shān xīng yì gāo。
物外游人身插羽,洞中仙客体生毛。wù wài yóu rén shēn chā yǔ,dòng zhōng xiān kè tǐ shēng máo。
利名奔走嗟吾老,杖屦徜徉羡子豪。lì míng bēn zǒu jiē wú lǎo,zhàng jù cháng yáng xiàn zi háo。
凫舄共游端有日,预期木叶下亭皋。fú xì gòng yóu duān yǒu rì,yù qī mù yè xià tíng gāo。

再和二首

王十朋

佛国飞来百尺岚,要将法水洗嗔贪。fú guó fēi lái bǎi chǐ lán,yào jiāng fǎ shuǐ xǐ chēn tān。
仙人错认蓬莱岛,骚客羞谈钴鉧潭。xiān rén cuò rèn péng lái dǎo,sāo kè xiū tán gǔ mǔ tán。
观尽岂须穷莫四,悟来初不异前三。guān jǐn qǐ xū qióng mò sì,wù lái chū bù yì qián sān。
莫将七际观东际,法界三千际际含。mò jiāng qī jì guān dōng jì,fǎ jiè sān qiān jì jì hán。

再和二首

王十朋

少和丹就已登霄,岩与仙风两并高。shǎo hé dān jiù yǐ dēng xiāo,yán yǔ xiān fēng liǎng bìng gāo。
甚欲此身参鹤驭,尚嫌多事类牛毛。shén yù cǐ shēn cān hè yù,shàng xián duō shì lèi niú máo。
云间鸡犬年犹永,世上英雄意谩豪。yún jiān jī quǎn nián yóu yǒng,shì shàng yīng xióng yì mán háo。
堪羡北山山下客,不缘射雉亦如皋。kān xiàn běi shān shān xià kè,bù yuán shè zhì yì rú gāo。

贫家连岁蚕荒今年尤甚,妻孥有号寒之患每欲以酒自宽酒恶竟不能醉拙于生事殊可笑也表弟万大年家蚕熟酒醇有足乐者因思旧诗有剩栽桑柘教妻蚕句遂和以寄之

王十朋

年逾四十尚何堪,愈老生涯愈不谙。nián yú sì shí shàng hé kān,yù lǎo shēng yá yù bù ān。
何以代耕犹未仕,初无可乐误为男。hé yǐ dài gēng yóu wèi shì,chū wú kě lè wù wèi nán。
号寒儿讶桑条沃,饮酒宾嫌蜜汁甘。hào hán ér yà sāng tiáo wò,yǐn jiǔ bīn xián mì zhī gān。
堪羡通家万公子,细君善酿更能蚕。kān xiàn tōng jiā wàn gōng zi,xì jūn shàn niàng gèng néng cán。

大年和诗再用韵

王十朋

年少如君种种堪,文场世事两俱谙。nián shǎo rú jūn zhǒng zhǒng kān,wén chǎng shì shì liǎng jù ān。
何忧晁错不高第,未怕杜陵无好男。hé yōu cháo cuò bù gāo dì,wèi pà dù líng wú hǎo nán。
况有田园足耕养,好穷水陆奉肥甘。kuàng yǒu tián yuán zú gēng yǎng,hǎo qióng shuǐ lù fèng féi gān。
更须猛割闺房爱,来与荀卿共赋蚕。gèng xū měng gē guī fáng ài,lái yǔ xún qīng gòng fù cán。

李梗和诗复用前韵

王十朋

维摩老病思何堪,药性从今却渐谙。wéi mó lǎo bìng sī hé kān,yào xìng cóng jīn què jiàn ān。
掩卷正思眠丈室,论文俄喜遇奇男。yǎn juǎn zhèng sī mián zhàng shì,lùn wén é xǐ yù qí nán。
共嗟世路羊肠险,刚怕人情鼠口甘。gòng jiē shì lù yáng cháng xiǎn,gāng pà rén qíng shǔ kǒu gān。
耸壑昂霄君未晚,吾衰已是食三蚕。sǒng hè áng xiāo jūn wèi wǎn,wú shuāi yǐ shì shí sān cán。