古诗词

和韩苦寒

王十朋

羲和错冬令,寒燠常相兼。xī hé cuò dōng lìng,hán yù cháng xiāng jiān。
在人为不常,时焉作贪廉。zài rén wèi bù cháng,shí yān zuò tān lián。
玄冥当用事,如忌还如谦。xuán míng dāng yòng shì,rú jì hái rú qiān。
宜寒噤不嘘,群萌误抽尖。yí hán jìn bù xū,qún méng wù chōu jiān。
既燠俄吹冷,夜寐黑不甜。jì yù é chuī lěng,yè mèi hēi bù tián。
水行失其理,厥疾不可砭。shuǐ xíng shī qí lǐ,jué jí bù kě biān。
前日当孟冬,雷声震铜蟾。qián rì dāng mèng dōng,léi shēng zhèn tóng chán。
三日辄大雪,飞花眩观觇。sān rì zhé dà xuě,fēi huā xuàn guān chān。
逮此始逾月,屡变寒与炎。dǎi cǐ shǐ yú yuè,lǚ biàn hán yǔ yán。
晨起坐东窗,阳光快恩沾。chén qǐ zuò dōng chuāng,yáng guāng kuài ēn zhān。
霜畦秀蔬苗,欣焉自腰镰。shuāng qí xiù shū miáo,xīn yān zì yāo lián。
顷刻变凛冽,枯藤怯提拈。qǐng kè biàn lǐn liè,kū téng qiè tí niān。
齿牙战霜风,缩舌疑衔钳。chǐ yá zhàn shuāng fēng,suō shé yí xián qián。
架抽纷掀翻,谁能正牙签。jià chōu fēn xiān fān,shuí néng zhèng yá qiān。
酒杯觉无力,瓶罄劳频添。jiǔ bēi jué wú lì,píng qìng láo pín tiān。
貂裘尚不暖,况无或衣缣。diāo qiú shàng bù nuǎn,kuàng wú huò yī jiān。
兀坐拥黄紬,脰作寒龟潜。wù zuò yōng huáng chóu,dòu zuò hán guī qián。
气血粟肌体,涕涶冰须髯。qì xuè sù jī tǐ,tì tuō bīng xū rán。
红炉炽薪炭,旋觉寒星歼。hóng lú chì xīn tàn,xuán jué hán xīng jiān。
静思天壤间,万类何繁纤。jìng sī tiān rǎng jiān,wàn lèi hé fán xiān。
路傍泣冻馁,海角愁废淹。lù bàng qì dòng něi,hǎi jiǎo chóu fèi yān。
羽毛有不庇,腥血有不燖。yǔ máo yǒu bù bì,xīng xuè yǒu bù xún。
岂堪当此时,可以吾身占。qǐ kān dāng cǐ shí,kě yǐ wú shēn zhàn。
殷勤语妻子,汝勿多怨嫌。yīn qín yǔ qī zi,rǔ wù duō yuàn xián。
破被尚禁絮,漏茅可添苫。pò bèi shàng jìn xù,lòu máo kě tiān shān。
人生苟知足,处此意亦恬。rén shēng gǒu zhī zú,chù cǐ yì yì tián。
但愿王化行,东西俱被渐。dàn yuàn wáng huà xíng,dōng xī jù bèi jiàn。
尧天日舒长,有目皆可瞻。yáo tiān rì shū zhǎng,yǒu mù jiē kě zhān。
寒生在陋巷,甘心事齑盐。hán shēng zài lòu xiàng,gān xīn shì jī yán。
何须傍人门,炙手随奸憸。hé xū bàng rén mén,zhì shǒu suí jiān xiān。
耽耽王侯宅,笙歌下珠帘。dān dān wáng hóu zhái,shēng gē xià zhū lián。
寒暑止温凉,焉知有穷檐。hán shǔ zhǐ wēn liáng,yān zhī yǒu qióng yán。
否泰迭往来,祸福相依黏。fǒu tài dié wǎng lái,huò fú xiāng yī nián。
勿用倚彼玉,自分安吾蒹。wù yòng yǐ bǐ yù,zì fēn ān wú jiān。
饱腹日三饭,蔽形衣一襜。bǎo fù rì sān fàn,bì xíng yī yī chān。
祁寒勿怨咨,庶用惩无厌。qí hán wù yuàn zī,shù yòng chéng wú yàn。
王十朋

王十朋

王十朋(1112-1171),字龟龄,号梅溪,南宋著名的政治家和诗人,伟大的爱国主义者。出生于乐清四都左原(今浙江省乐清市)梅溪村。绍兴二十七年(1157年)他以“揽权”中兴为对,中进士第一,被擢为状元,先授承事郎,兼建王府小学教授。王十朋以名节闻名于世,刚直不阿,批评朝政,直言不讳。 王十朋的作品>>

猜您喜欢

乐清僧寮有过客

王十朋

功名谁复汉嫖姚,壮士逢时岂惮劳。gōng míng shuí fù hàn piáo yáo,zhuàng shì féng shí qǐ dàn láo。
半夜飞来看宝剑,此身端许掷鸿毛。bàn yè fēi lái kàn bǎo jiàn,cǐ shēn duān xǔ zhì hóng máo。

和刘方叔溪上一绝

王十朋

杖屦徘徊驻碧溪,遥看飞瀑下崔嵬。zhàng jù pái huái zhù bì xī,yáo kàn fēi pù xià cuī wéi。
乘槎欲访吹箫客,烟草茫茫没旧台。chéng chá yù fǎng chuī xiāo kè,yān cǎo máng máng méi jiù tái。

和方叔

王十朋

相对清谈味有馀,始知胜读十年书。xiāng duì qīng tán wèi yǒu yú,shǐ zhī shèng dú shí nián shū。
尘襟不用频挥麈,自有清风为扫除。chén jīn bù yòng pín huī zhǔ,zì yǒu qīng fēng wèi sǎo chú。

和方叔

王十朋

一舍萧然学有馀,窗间遮眼尽文书。yī shě xiāo rán xué yǒu yú,chuāng jiān zhē yǎn jǐn wén shū。
已将事业盟灯火,万事何烦酒破除。yǐ jiāng shì yè méng dēng huǒ,wàn shì hé fán jiǔ pò chú。

和怀孙子尚二绝

王十朋

泽国萧萧晚吹凉,东篱黄菊为谁香。zé guó xiāo xiāo wǎn chuī liáng,dōng lí huáng jú wèi shuí xiāng。
故人一别路千里,夜雨何时更对床。gù rén yī bié lù qiān lǐ,yè yǔ hé shí gèng duì chuáng。

和怀孙子尚二绝

王十朋

记得年时访我游,壁间文字数行留。jì dé nián shí fǎng wǒ yóu,bì jiān wén zì shù xíng liú。
溪山风月依然好,不对芳尊又一秋。xī shān fēng yuè yī rán hǎo,bù duì fāng zūn yòu yī qiū。

次韵潘先生寒食有感

王十朋

花媚韶光柳弄烟,箫声处处卖饧天。huā mèi sháo guāng liǔ nòng yān,xiāo shēng chù chù mài táng tiān。
谁知子厚怀桑梓,北望长号又一年。shuí zhī zi hòu huái sāng zǐ,běi wàng zhǎng hào yòu yī nián。

次韵潘先生寒食有感

王十朋

无赖杨花趁暖风,旅中节物与愁逢。wú lài yáng huā chèn nuǎn fēng,lǚ zhōng jié wù yǔ chóu féng。
一声杜宇啼春怨,知在花梢第几重。yī shēng dù yǔ tí chūn yuàn,zhī zài huā shāo dì jǐ zhòng。

次韵潘先生寒食有感

王十朋

人间寒食几经年,甲子谁能记后先。rén jiān hán shí jǐ jīng nián,jiǎ zi shuí néng jì hòu xiān。
且尽一杯蓝尾酒,莫将身事恼生前。qiě jǐn yī bēi lán wěi jiǔ,mò jiāng shēn shì nǎo shēng qián。

次韵万乔年李唐英二绝

王十朋

七贤林下共忘机,更有新诗为发挥。qī xián lín xià gòng wàng jī,gèng yǒu xīn shī wèi fā huī。
竹叶一尊添逸兴,薰风吹散脸红微。zhú yè yī zūn tiān yì xīng,xūn fēng chuī sàn liǎn hóng wēi。

次韵万乔年李唐英二绝

王十朋

黉舍炎炎畏日长,竹亭取次纳新凉。hóng shě yán yán wèi rì zhǎng,zhú tíng qǔ cì nà xīn liáng。
文章风月须兼美,莫使时人恨海棠。wén zhāng fēng yuè xū jiān měi,mò shǐ shí rén hèn hǎi táng。

送茹生履

王十朋

灯火勤劳觉瘦生,望云心断涕从横。dēng huǒ qín láo jué shòu shēng,wàng yún xīn duàn tì cóng héng。
贤关春信无多日,手折梅花赠子行。xián guān chūn xìn wú duō rì,shǒu zhé méi huā zèng zi xíng。

江上遇风二绝

王十朋

薄暮登舟海飓生,短篷攲侧浪峥嵘。báo mù dēng zhōu hǎi jù shēng,duǎn péng qī cè làng zhēng róng。
江神正好怜行客,莫待他时却世情。jiāng shén zhèng hǎo lián xíng kè,mò dài tā shí què shì qíng。

江上遇风二绝

王十朋

弭棹乾门浪未平,同舟太半已山行。mǐ zhào qián mén làng wèi píng,tóng zhōu tài bàn yǐ shān xíng。
自惭不是娄师德,免葬江鱼赖友生。zì cán bù shì lóu shī dé,miǎn zàng jiāng yú lài yǒu shēng。

观石佛

王十朋

土木涂金巧逼真,总随浮幻化埃尘。tǔ mù tú jīn qiǎo bī zhēn,zǒng suí fú huàn huà āi chén。
何人着意镌山骨,长现金刚不坏身。hé rén zhe yì juān shān gǔ,zhǎng xiàn jīn gāng bù huài shēn。