古诗词

和韩苦寒

王十朋

羲和错冬令,寒燠常相兼。xī hé cuò dōng lìng,hán yù cháng xiāng jiān。
在人为不常,时焉作贪廉。zài rén wèi bù cháng,shí yān zuò tān lián。
玄冥当用事,如忌还如谦。xuán míng dāng yòng shì,rú jì hái rú qiān。
宜寒噤不嘘,群萌误抽尖。yí hán jìn bù xū,qún méng wù chōu jiān。
既燠俄吹冷,夜寐黑不甜。jì yù é chuī lěng,yè mèi hēi bù tián。
水行失其理,厥疾不可砭。shuǐ xíng shī qí lǐ,jué jí bù kě biān。
前日当孟冬,雷声震铜蟾。qián rì dāng mèng dōng,léi shēng zhèn tóng chán。
三日辄大雪,飞花眩观觇。sān rì zhé dà xuě,fēi huā xuàn guān chān。
逮此始逾月,屡变寒与炎。dǎi cǐ shǐ yú yuè,lǚ biàn hán yǔ yán。
晨起坐东窗,阳光快恩沾。chén qǐ zuò dōng chuāng,yáng guāng kuài ēn zhān。
霜畦秀蔬苗,欣焉自腰镰。shuāng qí xiù shū miáo,xīn yān zì yāo lián。
顷刻变凛冽,枯藤怯提拈。qǐng kè biàn lǐn liè,kū téng qiè tí niān。
齿牙战霜风,缩舌疑衔钳。chǐ yá zhàn shuāng fēng,suō shé yí xián qián。
架抽纷掀翻,谁能正牙签。jià chōu fēn xiān fān,shuí néng zhèng yá qiān。
酒杯觉无力,瓶罄劳频添。jiǔ bēi jué wú lì,píng qìng láo pín tiān。
貂裘尚不暖,况无或衣缣。diāo qiú shàng bù nuǎn,kuàng wú huò yī jiān。
兀坐拥黄紬,脰作寒龟潜。wù zuò yōng huáng chóu,dòu zuò hán guī qián。
气血粟肌体,涕涶冰须髯。qì xuè sù jī tǐ,tì tuō bīng xū rán。
红炉炽薪炭,旋觉寒星歼。hóng lú chì xīn tàn,xuán jué hán xīng jiān。
静思天壤间,万类何繁纤。jìng sī tiān rǎng jiān,wàn lèi hé fán xiān。
路傍泣冻馁,海角愁废淹。lù bàng qì dòng něi,hǎi jiǎo chóu fèi yān。
羽毛有不庇,腥血有不燖。yǔ máo yǒu bù bì,xīng xuè yǒu bù xún。
岂堪当此时,可以吾身占。qǐ kān dāng cǐ shí,kě yǐ wú shēn zhàn。
殷勤语妻子,汝勿多怨嫌。yīn qín yǔ qī zi,rǔ wù duō yuàn xián。
破被尚禁絮,漏茅可添苫。pò bèi shàng jìn xù,lòu máo kě tiān shān。
人生苟知足,处此意亦恬。rén shēng gǒu zhī zú,chù cǐ yì yì tián。
但愿王化行,东西俱被渐。dàn yuàn wáng huà xíng,dōng xī jù bèi jiàn。
尧天日舒长,有目皆可瞻。yáo tiān rì shū zhǎng,yǒu mù jiē kě zhān。
寒生在陋巷,甘心事齑盐。hán shēng zài lòu xiàng,gān xīn shì jī yán。
何须傍人门,炙手随奸憸。hé xū bàng rén mén,zhì shǒu suí jiān xiān。
耽耽王侯宅,笙歌下珠帘。dān dān wáng hóu zhái,shēng gē xià zhū lián。
寒暑止温凉,焉知有穷檐。hán shǔ zhǐ wēn liáng,yān zhī yǒu qióng yán。
否泰迭往来,祸福相依黏。fǒu tài dié wǎng lái,huò fú xiāng yī nián。
勿用倚彼玉,自分安吾蒹。wù yòng yǐ bǐ yù,zì fēn ān wú jiān。
饱腹日三饭,蔽形衣一襜。bǎo fù rì sān fàn,bì xíng yī yī chān。
祁寒勿怨咨,庶用惩无厌。qí hán wù yuàn zī,shù yòng chéng wú yàn。
王十朋

王十朋

王十朋(1112-1171),字龟龄,号梅溪,南宋著名的政治家和诗人,伟大的爱国主义者。出生于乐清四都左原(今浙江省乐清市)梅溪村。绍兴二十七年(1157年)他以“揽权”中兴为对,中进士第一,被擢为状元,先授承事郎,兼建王府小学教授。王十朋以名节闻名于世,刚直不阿,批评朝政,直言不讳。 王十朋的作品>>

猜您喜欢

哭孟丙

王十朋

三岁甜酸学语儿,能来壁下看题诗。sān suì tián suān xué yǔ ér,néng lái bì xià kàn tí shī。
当时戏发十年问,添我无穷今日悲。dāng shí xì fā shí nián wèn,tiān wǒ wú qióng jīn rì bēi。

哭孟丙

王十朋

萧瑟杨雄宅一区,不堪老境失童乌。xiāo sè yáng xióng zhái yī qū,bù kān lǎo jìng shī tóng wū。
数茎须似经霜叶,为汝钟情一夜枯。shù jīng xū shì jīng shuāng yè,wèi rǔ zhōng qíng yī yè kū。

哭孟丙

王十朋

帘外飞飞燕哺雏,道傍儿戏聚游鱼。lián wài fēi fēi yàn bǔ chú,dào bàng ér xì jù yóu yú。
老人含泪坐书几,不见吾儿已月馀。lǎo rén hán lèi zuò shū jǐ,bù jiàn wú ér yǐ yuè yú。

哭孟丙

王十朋

偃蹇衰翁四十馀,梅花溪上结茅庐。yǎn jiǎn shuāi wēng sì shí yú,méi huā xī shàng jié máo lú。
窗明几净还如旧,不见儿来觅纸书。chuāng míng jǐ jìng hái rú jiù,bù jiàn ér lái mì zhǐ shū。

哭孟丙

王十朋

偶作吾儿真梦寐,暂来人世误娄罗。ǒu zuò wú ér zhēn mèng mèi,zàn lái rén shì wù lóu luó。
虽然修短由天命,致汝无辜我罪多。suī rán xiū duǎn yóu tiān mìng,zhì rǔ wú gū wǒ zuì duō。

哭孟丙

王十朋

七年娇姹慰衰翁,回首追思一梦中。qī nián jiāo chà wèi shuāi wēng,huí shǒu zhuī sī yī mèng zhōng。
与汝夙缘如未断,重来当似顾非熊。yǔ rǔ sù yuán rú wèi duàn,zhòng lái dāng shì gù fēi xióng。

九月十二夜独步梅溪玩月人迹悄然秋色满眼微风不动岩桂自香初不劳思偶得四句盖心境中静时语也归小成室对短灯檠索纸书之

王十朋

独步溪头夜初寂,扫空尘念心清凉。dú bù xī tóu yè chū jì,sǎo kōng chén niàn xīn qīng liáng。
月明眼底见秋色,境静鼻根闻桂香。yuè míng yǎn dǐ jiàn qiū sè,jìng jìng bí gēn wén guì xiāng。

黄府君挽词

王十朋

不杂商山绮与园,生涯占得小桃源。bù zá shāng shān qǐ yǔ yuán,shēng yá zhàn dé xiǎo táo yuán。
平生隐德知多少,跨灶诜诜已六孙。píng shēng yǐn dé zhī duō shǎo,kuà zào shēn shēn yǐ liù sūn。

黄府君挽词

王十朋

纷然紾臂已成风,一爨谁能再世同。fēn rán zhěn bì yǐ chéng fēng,yī cuàn shuí néng zài shì tóng。
野史他年书逸事,定须记此富家翁。yě shǐ tā nián shū yì shì,dìng xū jì cǐ fù jiā wēng。

黄府君挽词

王十朋

扬州别驾知名士,肝胆崔嵬百鍊刚。yáng zhōu bié jià zhī míng shì,gān dǎn cuī wéi bǎi liàn gāng。
谁谓公家有兰玉,解令高选继东床。shuí wèi gōng jiā yǒu lán yù,jiě lìng gāo xuǎn jì dōng chuáng。

黄府君挽词

王十朋

齿发如公自古稀,定应含笑九原归。chǐ fā rú gōng zì gǔ xī,dìng yīng hán xiào jiǔ yuán guī。
春风白石岩前路,忍见杨花作雪飞。chūn fēng bái shí yán qián lù,rěn jiàn yáng huā zuò xuě fēi。

初拟过雁山既而取道乌石寄梦龄昌龄

王十朋

不度丹芳七七盘,非缘杖屦厌间关。bù dù dān fāng qī qī pán,fēi yuán zhàng jù yàn jiān guān。
要留来岁高风便,兄弟成行过此山。yào liú lái suì gāo fēng biàn,xiōng dì chéng xíng guò cǐ shān。

过白溪

王十朋

朝离黄塘憩乌石,莫宿青江过白溪。cháo lí huáng táng qì wū shí,mò sù qīng jiāng guò bái xī。
岭上回头观赤水,山川五色望中迷。lǐng shàng huí tóu guān chì shuǐ,shān chuān wǔ sè wàng zhōng mí。

过盘山宿旅邸

王十朋

一岭迢迢十里赊,行人半日踏烟霞。yī lǐng tiáo tiáo shí lǐ shē,xíng rén bàn rì tà yān xiá。
青山遮莫盘千匝,归梦何曾不到家。qīng shān zhē mò pán qiān zā,guī mèng hé céng bù dào jiā。

登皇华亭

王十朋

不是四方衔命士,偶来亭上赋皇华。bù shì sì fāng xián mìng shì,ǒu lái tíng shàng fù huáng huá。
凭栏回首三百里,烟水茫茫思故家。píng lán huí shǒu sān bǎi lǐ,yān shuǐ máng máng sī gù jiā。