古诗词

陈大监饯别用前诗珠字韵以谢

王十朋

宸廷侥冒先诸儒,宠褒况获骊龙珠。chén tíng jiǎo mào xiān zhū rú,chǒng bāo kuàng huò lí lóng zhū。
青衫黄牒拜君赐,红莲绿水官留都。qīng shān huáng dié bài jūn cì,hóng lián lǜ shuǐ guān liú dōu。
明日扁舟欲东出,访别长忧碍新律。míng rì biǎn zhōu yù dōng chū,fǎng bié zhǎng yōu ài xīn lǜ。
丈人呼酒如韩公,贱子愧非张十一。zhàng rén hū jiǔ rú hán gōng,jiàn zi kuì fēi zhāng shí yī。
酒阑未放客还家,活火煎泉烹叶嘉。jiǔ lán wèi fàng kè hái jiā,huó huǒ jiān quán pēng yè jiā。
西来频下豫章榻,盛事当作还乡夸。xī lái pín xià yù zhāng tà,shèng shì dāng zuò hái xiāng kuā。
始终尚赖公鞭策,邪正途中知所择。shǐ zhōng shàng lài gōng biān cè,xié zhèng tú zhōng zhī suǒ zé。
捐躯誓报明主恩,青史庶逃千古责。juān qū shì bào míng zhǔ ēn,qīng shǐ shù táo qiān gǔ zé。
况公自是人中奇,境邻吕望逢明时。kuàng gōng zì shì rén zhōng qí,jìng lín lǚ wàng féng míng shí。
行持从橐奉清问,美恶愿分嫫与施。xíng chí cóng tuó fèng qīng wèn,měi è yuàn fēn mó yǔ shī。
王十朋

王十朋

王十朋(1112-1171),字龟龄,号梅溪,南宋著名的政治家和诗人,伟大的爱国主义者。出生于乐清四都左原(今浙江省乐清市)梅溪村。绍兴二十七年(1157年)他以“揽权”中兴为对,中进士第一,被擢为状元,先授承事郎,兼建王府小学教授。王十朋以名节闻名于世,刚直不阿,批评朝政,直言不讳。 王十朋的作品>>

猜您喜欢

荔支七绝夺先红

王十朋

闽中荔子说莆中,阙下奇包又不同。mǐn zhōng lì zi shuō pú zhōng,quē xià qí bāo yòu bù tóng。
正向铃斋想风味,夺先人送夺先红。zhèng xiàng líng zhāi xiǎng fēng wèi,duó xiān rén sòng duó xiān hóng。

荔支七绝七夕红

王十朋

宅堂荔子无名字,自我呼为七夕红。zhái táng lì zi wú míng zì,zì wǒ hū wèi qī xī hóng。
记得去冬初到日,家人指树语衰翁。jì dé qù dōng chū dào rì,jiā rén zhǐ shù yǔ shuāi wēng。

郡圃有荔支名白蜜者熟最晚戏成一绝

王十朋

纷纷蜂采百花归,蜜在枝头竟不知。fēn fēn fēng cǎi bǎi huā guī,mì zài zhī tóu jìng bù zhī。
造物要令甜在后,时人莫讶熟何迟。zào wù yào lìng tián zài hòu,shí rén mò yà shú hé chí。

观贡院画春景图

王十朋

梁栋翚飞气象新,画工妙思亦通神。liáng dòng huī fēi qì xiàng xīn,huà gōng miào sī yì tōng shén。
要令寒士皆春色,四景之中独画春。yào lìng hán shì jiē chūn sè,sì jǐng zhī zhōng dú huà chūn。

爱松堂前有绿竹一丛可爱旁有鹰爪花颇碍眼移去之

王十朋

窗前栽植不宜繁,松竹相依妙意存。chuāng qián zāi zhí bù yí fán,sōng zhú xiāng yī miào yì cún。
不许闲花放鹰爪,要看高节迸龙孙。bù xǔ xián huā fàng yīng zhǎo,yào kàn gāo jié bèng lóng sūn。

九日登云榭

王十朋

九日无悰懒出关,强登云榭望泉山。jiǔ rì wú cóng lǎn chū guān,qiáng dēng yún xiè wàng quán shān。
伤心不忍看茱菊,蓬鬓萧疏泪点班。shāng xīn bù rěn kàn zhū jú,péng bìn xiāo shū lèi diǎn bān。

御书阁

王十朋

黄龙溪上祥云覆,紫帽山头瑞气蒙。huáng lóng xī shàng xiáng yún fù,zǐ mào shān tóu ruì qì méng。
俗眼惊传佛光现,不知宸翰在山中。sú yǎn jīng chuán fú guāng xiàn,bù zhī chén hàn zài shān zhōng。

思古堂

王十朋

孤屿游人思谢公,天台禅客亦思丰。gū yǔ yóu rén sī xiè gōng,tiān tái chán kè yì sī fēng。
黄花境界谁思古,堂在烟霞缥缈中。huáng huā jìng jiè shuí sī gǔ,táng zài yān xiá piāo miǎo zhōng。

善利王庙

王十朋

有德于民庙貌崇,我来端为谢年丰。yǒu dé yú mín miào mào chóng,wǒ lái duān wèi xiè nián fēng。
曰旸曰雨皆神力,不止南风与北风。yuē yáng yuē yǔ jiē shén lì,bù zhǐ nán fēng yǔ běi fēng。

晋时松

王十朋

孤山陈柏已物化,九日晋松犹后生。gū shān chén bǎi yǐ wù huà,jiǔ rì jìn sōng yóu hòu shēng。
欲问东南两朝事,风枝潇洒似谈清。yù wèn dōng nán liǎng cháo shì,fēng zhī xiāo sǎ shì tán qīng。

秦君亭

王十朋

山中高隐欲逃名,不谓名随隐处成。shān zhōng gāo yǐn yù táo míng,bù wèi míng suí yǐn chù chéng。
凿石一泓诗数首,也曾攻破五言城。záo shí yī hóng shī shù shǒu,yě céng gōng pò wǔ yán chéng。

姜相峰

王十朋

相国忠如宋广平,危言流落晋江城。xiāng guó zhōng rú sòng guǎng píng,wēi yán liú luò jìn jiāng chéng。
天资自直无心卖,何事青山亦得名。tiān zī zì zhí wú xīn mài,hé shì qīng shān yì dé míng。

无名木

王十朋

一木苍然老更奇,肯将名与世人知。yī mù cāng rán lǎo gèng qí,kěn jiāng míng yǔ shì rén zhī。
我来不具知名眼,深愧平生不学诗。wǒ lái bù jù zhī míng yǎn,shēn kuì píng shēng bù xué shī。

姜秦峰

王十朋

郡侯不识国元勋,释子那知姜与秦。jùn hóu bù shí guó yuán xūn,shì zi nà zhī jiāng yǔ qín。
隐士有灵应抚掌,相公死亦不容身。yǐn shì yǒu líng yīng fǔ zhǎng,xiāng gōng sǐ yì bù róng shēn。

陈公祠

王十朋

九年地主百年祠,民自元丰结去思。jiǔ nián dì zhǔ bǎi nián cí,mín zì yuán fēng jié qù sī。
善政在人宜有后,堂堂忠肃见公儿。shàn zhèng zài rén yí yǒu hòu,táng táng zhōng sù jiàn gōng ér。