古诗词

皇子建王生日

王十朋

黄花过后梅花前,云披爱日烘青天。huáng huā guò hòu méi huā qián,yún pī ài rì hōng qīng tiān。
月良阴剥阳欲旋,蓂馀八荚时半千。yuè liáng yīn bō yáng yù xuán,míng yú bā jiá shí bàn qiān。
郁葱佳气烛星躔,帝子来从天日边。yù cōng jiā qì zhú xīng chán,dì zi lái cóng tiān rì biān。
淑质岐嶷貌端然,少亲师傅学问专。shū zhì qí yí mào duān rán,shǎo qīn shī fù xué wèn zhuān。
六籍奥旨能心传,百家诸司咸穷研。liù jí ào zhǐ néng xīn chuán,bǎi jiā zhū sī xián qióng yán。
馀事翰墨工诗篇,平居为善心拳拳。yú shì hàn mò gōng shī piān,píng jū wèi shàn xīn quán quán。
君亲忠孝尤两全,放远声色尘管弦。jūn qīn zhōng xiào yóu liǎng quán,fàng yuǎn shēng sè chén guǎn xián。
明窗自结贤圣缘,吾皇知子能择贤。míng chuāng zì jié xián shèng yuán,wú huáng zhī zi néng zé xián。
断自宸衷爱不牵,九重一日丹诏宣。duàn zì chén zhōng ài bù qiān,jiǔ zhòng yī rì dān zhào xuān。
欢声喜气溢幅员,愿王自爱思无愆。huān shēng xǐ qì yì fú yuán,yuàn wáng zì ài sī wú qiān。
仰佩天眷奉周旋,保持王体如临渊。yǎng pèi tiān juàn fèng zhōu xuán,bǎo chí wáng tǐ rú lín yuān。
日亲端士远佞便,纸上兴衰鉴古先。rì qīn duān shì yuǎn nìng biàn,zhǐ shàng xīng shuāi jiàn gǔ xiān。
诞宸朱邸锡玳筵,鼎来福禄方绵绵。dàn chén zhū dǐ xī dài yán,dǐng lái fú lù fāng mián mián。
不须丹灶求神仙,不用贝叶慕真诠。bù xū dān zào qiú shén xiān,bù yòng bèi yè mù zhēn quán。
诚存性尽万善圆,身与国寿俱千年。chéng cún xìng jǐn wàn shàn yuán,shēn yǔ guó shòu jù qiān nián。
王十朋

王十朋

王十朋(1112-1171),字龟龄,号梅溪,南宋著名的政治家和诗人,伟大的爱国主义者。出生于乐清四都左原(今浙江省乐清市)梅溪村。绍兴二十七年(1157年)他以“揽权”中兴为对,中进士第一,被擢为状元,先授承事郎,兼建王府小学教授。王十朋以名节闻名于世,刚直不阿,批评朝政,直言不讳。 王十朋的作品>>

猜您喜欢

和赵可大四绝僧舍雨中

王十朋

杜宇声中春欲归,少陵老泪不禁挥。dù yǔ shēng zhōng chūn yù guī,shǎo líng lǎo lèi bù jìn huī。
与君共被浮蜗误,不似渊明早见几。yǔ jūn gòng bèi fú wō wù,bù shì yuān míng zǎo jiàn jǐ。

和赵可大四绝僧舍雨中

王十朋

唾手科名尚少年,无穷事业更居前。tuò shǒu kē míng shàng shǎo nián,wú qióng shì yè gèng jū qián。
辛勤不寐思经意,却笑边韶好昼眠。xīn qín bù mèi sī jīng yì,què xiào biān sháo hǎo zhòu mián。

和赵可大四绝僧舍雨中

王十朋

万壑千岩拥越冈,朝陵追念旧天王。wàn hè qiān yán yōng yuè gāng,cháo líng zhuī niàn jiù tiān wáng。
自嗟无路攀弓剑,尚忍兴言及虎狼。zì jiē wú lù pān gōng jiàn,shàng rěn xīng yán jí hǔ láng。

州宅

王十朋

鉴水稽山拥卧龙,黄堂人似坐仙宫。jiàn shuǐ jī shān yōng wò lóng,huáng táng rén shì zuò xiān gōng。
风流惟有元才子,终日赋诗屏障中。fēng liú wéi yǒu yuán cái zi,zhōng rì fù shī píng zhàng zhōng。

蓬莱阁

王十朋

祖龙车辙遍尘寰,只道蓬莱在海间。zǔ lóng chē zhé biàn chén huán,zhǐ dào péng lái zài hǎi jiān。
空上望秦山上望,不知此处是神山。kōng shàng wàng qín shān shàng wàng,bù zhī cǐ chù shì shén shān。

清白堂

王十朋

钱清地古思刘宠,泉白堂虚忆范公。qián qīng dì gǔ sī liú chǒng,quán bái táng xū yì fàn gōng。
印绶纷纷会稽守,谁能无愧一贤风。yìn shòu fēn fēn huì jī shǒu,shuí néng wú kuì yī xián fēng。

清白泉

王十朋

圣人达节犹憎盗,志士清心肯饮贪。shèng rén dá jié yóu zēng dào,zhì shì qīng xīn kěn yǐn tān。
试问卧龙山下酌,世间无似此泉甘。shì wèn wò lóng shān xià zhuó,shì jiān wú shì cǐ quán gān。

观风堂

王十朋

薄俗浇风有万端,欲将眼力见应难。báo sú jiāo fēng yǒu wàn duān,yù jiāng yǎn lì jiàn yīng nán。
但令心境无尘垢,端坐斯堂便可观。dàn lìng xīn jìng wú chén gòu,duān zuò sī táng biàn kě guān。

望月台

王十朋

明珠遥吐卧龙头,渐觉清光万里浮。míng zhū yáo tǔ wò lóng tóu,jiàn jué qīng guāng wàn lǐ fú。
人望使君如望月,要须如镜莫如钩。rén wàng shǐ jūn rú wàng yuè,yào xū rú jìng mò rú gōu。

秦望阁

王十朋

纸上观秦尚过秦,那堪山作眼中尘。zhǐ shàng guān qín shàng guò qín,nà kān shān zuò yǎn zhōng chén。
为言高阁登临者,莫作秦人视越人。wèi yán gāo gé dēng lín zhě,mò zuò qín rén shì yuè rén。

望海亭

王十朋

踏雪遥登望海亭,扶桑日上卧龙醒。tà xuě yáo dēng wàng hǎi tíng,fú sāng rì shàng wò lóng xǐng。
微臣望处非沧海,只望尧天万里青。wēi chén wàng chù fēi cāng hǎi,zhǐ wàng yáo tiān wàn lǐ qīng。

卧龙山

王十朋

鉴水连天仅可容,稽山照眼五云浓。jiàn shuǐ lián tiān jǐn kě róng,jī shān zhào yǎn wǔ yún nóng。
只忧旱岁无霖雨,谁识东州有卧龙。zhǐ yōu hàn suì wú lín yǔ,shuí shí dōng zhōu yǒu wò lóng。

种山

王十朋

决策平吴霸业成,青山长占大夫名。jué cè píng wú bà yè chéng,qīng shān zhǎng zhàn dà fū míng。
子胥忠义无生死,怒气随潮到越城。zi xū zhōng yì wú shēng sǐ,nù qì suí cháo dào yuè chéng。

竞秀阁

王十朋

宪台高阁偶跻攀,万壑千岩指顾间。xiàn tái gāo gé ǒu jī pān,wàn hè qiān yán zhǐ gù jiān。
山色元来本无竞,人心自是错看山。shān sè yuán lái běn wú jìng,rén xīn zì shì cuò kàn shān。

咏蕺

王十朋

十九年间胆厌尝,盘羞野菜当含香。shí jiǔ nián jiān dǎn yàn cháng,pán xiū yě cài dāng hán xiāng。
春风又长新芽甲,好撷青青荐越王。chūn fēng yòu zhǎng xīn yá jiǎ,hǎo xié qīng qīng jiàn yuè wáng。