古诗词

送胡正字

王十朋

武夷之山高崔嵬,武夷先生贤矣哉。wǔ yí zhī shān gāo cuī wéi,wǔ yí xiān shēng xián yǐ zāi。
山中高卧似孤竹,颜苍节劲清无埃。shān zhōng gāo wò shì gū zhú,yán cāng jié jìn qīng wú āi。
吾君养老过西伯,不远千里归乎来。wú jūn yǎng lǎo guò xī bó,bù yuǎn qiān lǐ guī hū lái。
胸中万卷可医国,首荐廊庙真人才。xiōng zhōng wàn juǎn kě yī guó,shǒu jiàn láng miào zhēn rén cái。
人言朝奏暮必逐,天颜独为忠言开。rén yán cháo zòu mù bì zhú,tiān yán dú wèi zhōng yán kāi。
崇文三馆不浪辟,端为天下收奇瑰。chóng wén sān guǎn bù làng pì,duān wèi tiān xià shōu qí guī。
平时论议即涵养,富贵岂以三缄媒。píng shí lùn yì jí hán yǎng,fù guì qǐ yǐ sān jiān méi。
西京老儒作符命,苍黄投阁良可哀。xī jīng lǎo rú zuò fú mìng,cāng huáng tóu gé liáng kě āi。
何如皇朝有欧范,开口不惮干霆雷。hé rú huáng cháo yǒu ōu fàn,kāi kǒu bù dàn gàn tíng léi。
先生学力到前辈,一时盛事光麟台。xiān shēng xué lì dào qián bèi,yī shí shèng shì guāng lín tái。
宸衷宵旰急忠谠,伫观前席延邹枚。chén zhōng xiāo gàn jí zhōng dǎng,zhù guān qián xí yán zōu méi。
先生掉头竟不往,扁舟自载高风回。xiān shēng diào tóu jìng bù wǎng,biǎn zhōu zì zài gāo fēng huí。
道山游从尽英隽,顾我晚进宁容陪。dào shān yóu cóng jǐn yīng juàn,gù wǒ wǎn jìn níng róng péi。
梅花满枝柳弄色,赋诗送别同衔杯。méi huā mǎn zhī liǔ nòng sè,fù shī sòng bié tóng xián bēi。
吾庐三径亦荒草,松菊怪我何迟徊。wú lú sān jìng yì huāng cǎo,sōng jú guài wǒ hé chí huái。
王十朋

王十朋

王十朋(1112-1171),字龟龄,号梅溪,南宋著名的政治家和诗人,伟大的爱国主义者。出生于乐清四都左原(今浙江省乐清市)梅溪村。绍兴二十七年(1157年)他以“揽权”中兴为对,中进士第一,被擢为状元,先授承事郎,兼建王府小学教授。王十朋以名节闻名于世,刚直不阿,批评朝政,直言不讳。 王十朋的作品>>

猜您喜欢

王成之太博寄诗病中未能和谩书二十字以酬

王十朋

老病欲纳禄,君恩许奉祠。lǎo bìng yù nà lù,jūn ēn xǔ fèng cí。
已为三径计,误辱广文诗。yǐ wèi sān jìng jì,wù rǔ guǎng wén shī。

黄伯厚得蒲墨折而为三以书来易戏成二绝

王十朋

不谓一子墨,忽成三客卿。bù wèi yī zi mò,hū chéng sān kè qīng。
君家好兄弟,鼎立并驰名。jūn jiā hǎo xiōng dì,dǐng lì bìng chí míng。

黄伯厚得蒲墨折而为三以书来易戏成二绝

王十朋

好去文房宝,坚刚宜自持。hǎo qù wén fáng bǎo,jiān gāng yí zì chí。
吾家藏有尽,黄子玩无时。wú jiā cáng yǒu jǐn,huáng zi wán wú shí。

姚宰行可和诗索墨酬以元韵

王十朋

武城民事暇,著述似虞卿。wǔ chéng mín shì xiá,zhù shù shì yú qīng。
手握陈玄辈,磨成不朽名。shǒu wò chén xuán bèi,mó chéng bù xiǔ míng。

姚宰行可和诗索墨酬以元韵

王十朋

人生几丸墨,老病厌操持。rén shēng jǐ wán mò,lǎo bìng yàn cāo chí。
好与贤明宰,研磨共救时。hǎo yǔ xián míng zǎi,yán mó gòng jiù shí。

千叶白桃

王十朋

洗尽夭夭色,泠然众卉中。xǐ jǐn yāo yāo sè,líng rán zhòng huì zhōng。
却将千叶雪,全胜几枝红。què jiāng qiān yè xuě,quán shèng jǐ zhī hóng。

王十朋

佳节逢吹帽,黄金染菊丛。jiā jié féng chuī mào,huáng jīn rǎn jú cóng。
渊明何处饮,三径冷香中。yuān míng hé chù yǐn,sān jìng lěng xiāng zhōng。

芍药

王十朋

千叶扬州种,春深霸众芳。qiān yè yáng zhōu zhǒng,chūn shēn bà zhòng fāng。
无言诮君子,窈窕有温香。wú yán qiào jūn zi,yǎo tiǎo yǒu wēn xiāng。

蜡梅

王十朋

蝶采花成蜡,还将腊染花。dié cǎi huā chéng là,hái jiāng là rǎn huā。
一经坡谷眼,名字压群葩。yī jīng pō gǔ yǎn,míng zì yā qún pā。

梨花

王十朋

淡客逢寒食,村烟烂漫芳。dàn kè féng hán shí,cūn yān làn màn fāng。
谪仙天上去,白雪世间香。zhé xiān tiān shàng qù,bái xuě shì jiān xiāng。

酴醾

王十朋

风枝张羽盖,露脸污何郎。fēng zhī zhāng yǔ gài,lù liǎn wū hé láng。
收拾归醽醁,芳姿韵更香。shōu shí guī líng lù,fāng zī yùn gèng xiāng。

瑞香花

王十朋

真是花中瑞,本朝名始闻。zhēn shì huā zhōng ruì,běn cháo míng shǐ wén。
江南一梦后,天下遇清芬。jiāng nán yī mèng hòu,tiān xià yù qīng fēn。

丁香

王十朋

雨里含愁态,枝头缀玉英。yǔ lǐ hán chóu tài,zhī tóu zhuì yù yīng。
为花更雅目,变乱药中名。wèi huā gèng yǎ mù,biàn luàn yào zhōng míng。

能仁禅寺

王十朋

不到能仁久,欣闻赐额还。bù dào néng rén jiǔ,xīn wén cì é hái。
浮云已过眼,依旧好青山。fú yún yǐ guò yǎn,yī jiù hǎo qīng shān。

乐清僧寮有过客

王十朋

终日伤心泪溅花,干戈满眼恨无涯。zhōng rì shāng xīn lèi jiàn huā,gàn gē mǎn yǎn hèn wú yá。
衣冠南渡如东晋,安得车书混一家。yī guān nán dù rú dōng jìn,ān dé chē shū hùn yī jiā。