古诗词

齿落用昌黎韵

王十朋

我来饶与夔,三载堕两齿。wǒ lái ráo yǔ kuí,sān zài duò liǎng chǐ。
悬知年非永,早悟仕当已。xuán zhī nián fēi yǒng,zǎo wù shì dāng yǐ。
要须未落时,猛效二疏止。yào xū wèi luò shí,měng xiào èr shū zhǐ。
胡为一再落,不已良可耻。hú wèi yī zài luò,bù yǐ liáng kě chǐ。
慨然怀古人,未有长不死。kǎi rán huái gǔ rén,wèi yǒu zhǎng bù sǐ。
因思年方少,辈行多胜己。yīn sī nián fāng shǎo,bèi xíng duō shèng jǐ。
颜红齿牢洁,往往同逝水。yán hóng chǐ láo jié,wǎng wǎng tóng shì shuǐ。
吾衰况如许,宁复老彭比。wú shuāi kuàng rú xǔ,níng fù lǎo péng bǐ。
览镜视颜色,今昨不相似。lǎn jìng shì yán sè,jīn zuó bù xiāng shì。
行年五十五,万事可休矣。xíng nián wǔ shí wǔ,wàn shì kě xiū yǐ。
功名与富贵,磨灭何足纪。gōng míng yǔ fù guì,mó miè hé zú jì。
但愿早还乡,俯育三百指。dàn yuàn zǎo hái xiāng,fǔ yù sān bǎi zhǐ。
婚嫁毕儿女,松楸依怙恃。hūn jià bì ér nǚ,sōng qiū yī hù shì。
弟兄饮真率,故旧忘汝尔。dì xiōng yǐn zhēn lǜ,gù jiù wàng rǔ ěr。
齿牙任摇脱,肉食吾不视。chǐ yá rèn yáo tuō,ròu shí wú bù shì。
有身久为患,无齿实堪喜。yǒu shēn jiǔ wèi huàn,wú chǐ shí kān xǐ。
始忧笑韩公,可惜陋子美。shǐ yōu xiào hán gōng,kě xī lòu zi měi。
未必伤我心,兹言闻柳子。wèi bì shāng wǒ xīn,zī yán wén liǔ zi。
王十朋

王十朋

王十朋(1112-1171),字龟龄,号梅溪,南宋著名的政治家和诗人,伟大的爱国主义者。出生于乐清四都左原(今浙江省乐清市)梅溪村。绍兴二十七年(1157年)他以“揽权”中兴为对,中进士第一,被擢为状元,先授承事郎,兼建王府小学教授。王十朋以名节闻名于世,刚直不阿,批评朝政,直言不讳。 王十朋的作品>>

猜您喜欢

次韵喻叔奇松竹图

王十朋

只应王子猷相爱,未许秦皇帝可亲。zhǐ yīng wáng zi yóu xiāng ài,wèi xǔ qín huáng dì kě qīn。
画我同年作三友,岁寒节操宰官身。huà wǒ tóng nián zuò sān yǒu,suì hán jié cāo zǎi guān shēn。

寄巫山图与林致一喻叔奇

王十朋

图画巫山十二峰,缄题遥寄旧游从。tú huà wū shān shí èr fēng,jiān tí yáo jì jiù yóu cóng。
烦君子细看山色,不似老夫归意浓。fán jūn zi xì kàn shān sè,bù shì lǎo fū guī yì nóng。

寄巫山图与林致一喻叔奇

王十朋

数千里外共明月,十二峰头望故乡。shù qiān lǐ wài gòng míng yuè,shí èr fēng tóu wàng gù xiāng。
我对此山无梦寐,梦魂只在雁山傍。wǒ duì cǐ shān wú mèng mèi,mèng hún zhǐ zài yàn shān bàng。

柏架

王十朋

青铜柯叶胜杉松,带得清风下卧龙。qīng tóng kē yè shèng shān sōng,dài dé qīng fēng xià wò lóng。
日莫微凉起高架,移床却扇坐从容。rì mò wēi liáng qǐ gāo jià,yí chuáng què shàn zuò cóng róng。

食荔枝

王十朋

荔枝初熟饤金盆,手擘轻红子细看。lì zhī chū shú dìng jīn pén,shǒu bāi qīng hóng zi xì kàn。
风味由来太奇绝,不教容易到长安。fēng wèi yóu lái tài qí jué,bù jiào róng yì dào zhǎng ān。

食荔枝

王十朋

妃子园中荔子奇,莫因名号起猜疑。fēi zi yuán zhōng lì zi qí,mò yīn míng hào qǐ cāi yí。
清时入坐非尤物,一洗烟尘赖好诗。qīng shí rù zuò fēi yóu wù,yī xǐ yān chén lài hǎo shī。

食荔枝

王十朋

诗史堂前种几时,轻红曾入少陵诗。shī shǐ táng qián zhǒng jǐ shí,qīng hóng céng rù shǎo líng shī。
殊方竞续樱桃献,万树争先尔独迟。shū fāng jìng xù yīng táo xiàn,wàn shù zhēng xiān ěr dú chí。

十贤堂栽竹

王十朋

六月修篁带雨移,丁宁护取岁寒枝。liù yuè xiū huáng dài yǔ yí,dīng níng hù qǔ suì hán zhī。
十贤清节高千古,不是此君谁与宜。shí xián qīng jié gāo qiān gǔ,bù shì cǐ jūn shuí yǔ yí。

雷声

王十朋

雷已先声雷隐隐,雨宜洒道即纷纷。léi yǐ xiān shēng léi yǐn yǐn,yǔ yí sǎ dào jí fēn fēn。
为言风伯不须怒,天下苍生正望云。wèi yán fēng bó bù xū nù,tiān xià cāng shēng zhèng wàng yún。

闻得吴兴

王十朋

莫年身似杜陵翁,流落乌蛮白帝中。mò nián shēn shì dù líng wēng,liú luò wū mán bái dì zhōng。
圣主哀怜不终弃,乞祠却得水晶宫。shèng zhǔ āi lián bù zhōng qì,qǐ cí què dé shuǐ jīng gōng。

别夔州三绝

王十朋

朅来夔子两经年,恰是忠州白乐天。qiè lái kuí zi liǎng jīng nián,qià shì zhōng zhōu bái lè tiān。
种柳栽花一般意,愧无名德比前贤。zhǒng liǔ zāi huā yī bān yì,kuì wú míng dé bǐ qián xián。

别夔州三绝

王十朋

夔峡民淳狱讼稀,使君无事只吟诗。kuí xiá mín chún yù sòng xī,shǐ jūn wú shì zhǐ yín shī。
才疏政拙形容陋,深愧邦人为立祠。cái shū zhèng zhuō xíng róng lòu,shēn kuì bāng rén wèi lì cí。

别夔州三绝

王十朋

阵图入眼浑如梦,回首江山又梦间。zhèn tú rù yǎn hún rú mèng,huí shǒu jiāng shān yòu mèng jiān。
万里白云遮望眼,□□□□□□□。wàn lǐ bái yún zhē wàng yǎn,。

赠牟童子

王十朋

牟家六岁好男儿,诵得夔州太守诗。móu jiā liù suì hǎo nán ér,sòng dé kuí zhōu tài shǒu shī。
好把五车书尽读,早成头角上天池。hǎo bǎ wǔ chē shū jǐn dú,zǎo chéng tóu jiǎo shàng tiān chí。

七月十七日离夔州是夜宿瞿唐

王十朋

邦人送别亦伤情,杨柳阴中涕泣声。bāng rén sòng bié yì shāng qíng,yáng liǔ yīn zhōng tì qì shēng。
我亦怜夔不忍去,一宵留宿旧江城。wǒ yì lián kuí bù rěn qù,yī xiāo liú sù jiù jiāng chéng。