古诗词

一剪梅·春晚

王夫之

妒花风雨在花前。dù huā fēng yǔ zài huā qián。
开也堪怜,落复何言。kāi yě kān lián,luò fù hé yán。
愁魂斜亸泪珠悬,弱蒂难坚,红影难圆。chóu hún xié duǒ lèi zhū xuán,ruò dì nán jiān,hóng yǐng nán yuán。
何事迷香双蛱蝶。hé shì mí xiāng shuāng jiá dié。
浪向东园,魂梦相牵。làng xiàng dōng yuán,hún mèng xiāng qiān。
谁知不是养花天,试听啼鹃,春在谁边。shuí zhī bù shì yǎng huā tiān,shì tīng tí juān,chūn zài shuí biān。
王夫之

王夫之

王夫之(1619年10月7日-1692年2月18日),字而农,号姜斋、又号夕堂,湖广衡州府衡阳县(今湖南衡阳)人。他与顾炎武、黄宗羲并称明清之际三大思想家。其著有《周易外传》、《黄书》、《尚书引义》、《永历实录》、《春秋世论》、《噩梦》、《读通鉴论》、《宋论》等书。王夫之自幼跟随自己的父兄读书,青年时期王夫之积极参加反清起义,晚年王夫之隐居于石船山,著书立传,自署船山病叟、南岳遗民,学者遂称之为船山先生。 王夫之的作品>>

猜您喜欢

和白沙

王夫之

粥饭终朝剧可怜,无心丛里有心天。zhōu fàn zhōng cháo jù kě lián,wú xīn cóng lǐ yǒu xīn tiān。
髑髅不爽元生意,枯槁翻新看火然。dú lóu bù shuǎng yuán shēng yì,kū gǎo fān xīn kàn huǒ rán。
莫撇孤清求鸟径,已知实际历长年。mò piē gū qīng qiú niǎo jìng,yǐ zhī shí jì lì zhǎng nián。
分明饶有中和用,不但虚悬未发前。fēn míng ráo yǒu zhōng hé yòng,bù dàn xū xuán wèi fā qián。

和白沙

王夫之

问天无意更枯蓍,不道忘情胜马龟。wèn tiān wú yì gèng kū shī,bù dào wàng qíng shèng mǎ guī。
蒙叟梦中真蛱蝶,柴桑枕上自轩羲。méng sǒu mèng zhōng zhēn jiá dié,chái sāng zhěn shàng zì xuān xī。
汀洲杜若香原在,海上蓬莱路不疑。tīng zhōu dù ruò xiāng yuán zài,hǎi shàng péng lái lù bù yí。
欲起江门向今日,藤蓑珍重钓珊枝。yù qǐ jiāng mén xiàng jīn rì,téng suō zhēn zhòng diào shān zhī。

和白沙

王夫之

百尺峰头泛铁船,情知到我却无缘。bǎi chǐ fēng tóu fàn tiě chuán,qíng zhī dào wǒ què wú yuán。
遥飞青鸟知难致,当顶金乌不易迁。yáo fēi qīng niǎo zhī nán zhì,dāng dǐng jīn wū bù yì qiān。
一线自循芳草路,双趺直上蜃楼巅。yī xiàn zì xún fāng cǎo lù,shuāng fū zhí shàng shèn lóu diān。
劳劳终日心闲极,池上琴尊笑乐天。láo láo zhōng rì xīn xián jí,chí shàng qín zūn xiào lè tiān。

咏怀次韵

王夫之

洪炉片雪陈公甫,独棹中流罗一峰。hóng lú piàn xuě chén gōng fǔ,dú zhào zhōng liú luó yī fēng。
玉露金茎撑九陌,桃花流水度三冬。yù lù jīn jīng chēng jiǔ mò,táo huā liú shuǐ dù sān dōng。
江门孤月元无影,太极丸春自有容。jiāng mén gū yuè yuán wú yǐng,tài jí wán chūn zì yǒu róng。
传与铁船凭泛海,棹歌声里尽相逢。chuán yǔ tiě chuán píng fàn hǎi,zhào gē shēng lǐ jǐn xiāng féng。

咏怀次韵

王夫之

不问青天拟问谁,孤琴摇曳动清脾。bù wèn qīng tiān nǐ wèn shuí,gū qín yáo yè dòng qīng pí。
雷声偶逐片云起,轻碧无劳过雨疑。léi shēng ǒu zhú piàn yún qǐ,qīng bì wú láo guò yǔ yí。
几有一沤生旧处,笑看新叶发残枝。jǐ yǒu yī ōu shēng jiù chù,xiào kàn xīn yè fā cán zhī。
逢人持此闲供具,啼笑当前换两眉。féng rén chí cǐ xián gōng jù,tí xiào dāng qián huàn liǎng méi。

咏怀次韵

王夫之

纸窗无缝看青山,也觉秋容不放闲。zhǐ chuāng wú fèng kàn qīng shān,yě jué qiū róng bù fàng xián。
瓶水影中莎草岸,菱花曲里白蘋湾。píng shuǐ yǐng zhōng shā cǎo àn,líng huā qū lǐ bái píng wān。
他时摇落含春思,昨夜萧清启月颜。tā shí yáo luò hán chūn sī,zuó yè xiāo qīng qǐ yuè yán。
识得金风消息好,逢场抖擞试痴顽。shí dé jīn fēng xiāo xī hǎo,féng chǎng dǒu sǒu shì chī wán。

次定山三首

王夫之

野马从来未受羁,寒原衰草不须辞。yě mǎ cóng lái wèi shòu jī,hán yuán shuāi cǎo bù xū cí。
残山残水谁相问,独笑独歌且浪为。cán shān cán shuǐ shuí xiāng wèn,dú xiào dú gē qiě làng wèi。
日午睡连清旦睡,白沙诗更定山诗。rì wǔ shuì lián qīng dàn shuì,bái shā shī gèng dìng shān shī。
青霄明月容迟上,一卷残书了更迟。qīng xiāo míng yuè róng chí shàng,yī juǎn cán shū le gèng chí。

次定山三首

王夫之

摊书腹内破彭亨,不忆愁从何处生。tān shū fù nèi pò péng hēng,bù yì chóu cóng hé chù shēng。
天地病深宜我病,须眉睁后更谁睁。tiān dì bìng shēn yí wǒ bìng,xū méi zhēng hòu gèng shuí zhēng。
醇醪聊借风光酿,仙药无劳雨露耕。chún láo liáo jiè fēng guāng niàng,xiān yào wú láo yǔ lù gēng。
正自坦然人尽觉,敢矜天马蹑空行。zhèng zì tǎn rán rén jǐn jué,gǎn jīn tiān mǎ niè kōng xíng。

次定山三首

王夫之

溪月溪风太有情,不容尘土得分争。xī yuè xī fēng tài yǒu qíng,bù róng chén tǔ dé fēn zhēng。
乾坤消受无多子,今古萧条第一名。qián kūn xiāo shòu wú duō zi,jīn gǔ xiāo tiáo dì yī míng。
梦里青山留我住,镜中白发为谁生。mèng lǐ qīng shān liú wǒ zhù,jìng zhōng bái fā wèi shuí shēng。
炉烟销尽空香满,脉脉幽心只自评。lú yān xiāo jǐn kōng xiāng mǎn,mài mài yōu xīn zhǐ zì píng。

示从游诸子三首

王夫之

七载相怜巳久如,寸心未展只相于。qī zài xiāng lián sì jiǔ rú,cùn xīn wèi zhǎn zhǐ xiāng yú。
诸君怀玉空弹鹊,老汉直钩尽钓鱼。zhū jūn huái yù kōng dàn què,lǎo hàn zhí gōu jǐn diào yú。
大易圈叉唯父母,上天时物在诗书。dà yì quān chā wéi fù mǔ,shàng tiān shí wù zài shī shū。
勿劳载酒询奇字,便草元文亦子虚。wù láo zài jiǔ xún qí zì,biàn cǎo yuán wén yì zi xū。

示从游诸子三首

王夫之

千林潇洒试金风,万里秋清一夕中。qiān lín xiāo sǎ shì jīn fēng,wàn lǐ qiū qīng yī xī zhōng。
正好腰镰收玉粒,不妨停辔看霜红。zhèng hǎo yāo lián shōu yù lì,bù fáng tíng pèi kàn shuāng hóng。
层层剥笋方逢肉,缕缕穿针未损绒。céng céng bō sǔn fāng féng ròu,lǚ lǚ chuān zhēn wèi sǔn róng。
欲遣平皋新雨透,先将利剑断雌虹。yù qiǎn píng gāo xīn yǔ tòu,xiān jiāng lì jiàn duàn cí hóng。

示从游诸子三首

王夫之

今人笑古古笑今,笑将在口或在心。jīn rén xiào gǔ gǔ xiào jīn,xiào jiāng zài kǒu huò zài xīn。
携杖穿云云不惹,褰衣涉水水何深。xié zhàng chuān yún yún bù rě,qiān yī shè shuǐ shuǐ hé shēn。
他人有梦难代说,夜半索枕自幽寻。tā rén yǒu mèng nán dài shuō,yè bàn suǒ zhěn zì yōu xún。
莫拟船山如布谷,斜阳高树认归禽。mò nǐ chuán shān rú bù gǔ,xié yáng gāo shù rèn guī qín。

正落花诗十首

王夫之

弱羽殷勤亢谷风,息肩迟暮委墙东。ruò yǔ yīn qín kàng gǔ fēng,xī jiān chí mù wěi qiáng dōng。
销魂万里生前果,化血三年死后功。xiāo hún wàn lǐ shēng qián guǒ,huà xuè sān nián sǐ hòu gōng。
香老但邀南国颂,青留长伴小山丛。xiāng lǎo dàn yāo nán guó sòng,qīng liú zhǎng bàn xiǎo shān cóng。
堂堂背我随馀子,微许知音一叶桐。táng táng bèi wǒ suí yú zi,wēi xǔ zhī yīn yī yè tóng。

正落花诗十首

王夫之

锦阵风雌夺葆幢,万群茶火怯宵摐。jǐn zhèn fēng cí duó bǎo chuáng,wàn qún chá huǒ qiè xiāo chuāng。
烧残梁殿缃千帙,击碎鸿门玉一双。shāo cán liáng diàn xiāng qiān zhì,jī suì hóng mén yù yī shuāng。
十里荷香消汴梦,三山芳草送吴降。shí lǐ hé xiāng xiāo biàn mèng,sān shān fāng cǎo sòng wú jiàng。
扬州婪尾春犹在,小住何妨眷此邦。yáng zhōu lán wěi chūn yóu zài,xiǎo zhù hé fáng juàn cǐ bāng。

正落花诗十首

王夫之

蒸云暄日尽淫威,小槛低檐判不肥。zhēng yún xuān rì jǐn yín wēi,xiǎo kǎn dī yán pàn bù féi。
丰草但荣时则可,啼禽空絮是耶非。fēng cǎo dàn róng shí zé kě,tí qín kōng xù shì yé fēi。
枝枝叶叶苏君在,燕燕飞飞戴女归。zhī zhī yè yè sū jūn zài,yàn yàn fēi fēi dài nǚ guī。
昨梦不成仙径杳,盈盈一曲问津稀。zuó mèng bù chéng xiān jìng yǎo,yíng yíng yī qū wèn jīn xī。