古诗词

赠陈体仁

王十朋

我来守清源,德星识二陈。wǒ lái shǒu qīng yuán,dé xīng shí èr chén。
大陈如金玉,一室清无尘。dà chén rú jīn yù,yī shì qīng wú chén。
厌世不肯留,至今里称仁。yàn shì bù kěn liú,zhì jīn lǐ chēng rén。
儒先贺州守,才气超等伦。rú xiān hè zhōu shǒu,cái qì chāo děng lún。
胸中包古今,笔下真有神。xiōng zhōng bāo gǔ jīn,bǐ xià zhēn yǒu shén。
唾手取甲科,齿发方青春。tuò shǒu qǔ jiǎ kē,chǐ fā fāng qīng chūn。
声名满天下,文字惊缙绅。shēng míng mǎn tiān xià,wén zì jīng jìn shēn。
劳人暂州县,平步当要津。láo rén zàn zhōu xiàn,píng bù dāng yào jīn。
蹉跎忽至今,此志犹未伸。cuō tuó hū zhì jīn,cǐ zhì yóu wèi shēn。
真人奉香火,萧寺含悲辛。zhēn rén fèng xiāng huǒ,xiāo sì hán bēi xīn。
讲席延诸生,黄卷诃古人。jiǎng xí yán zhū shēng,huáng juǎn hē gǔ rén。
异端斥佛老,吾道鸣孟荀。yì duān chì fú lǎo,wú dào míng mèng xún。
聊籍束脩礼,少资囊橐贫。liáo jí shù xiū lǐ,shǎo zī náng tuó pín。
我忝二千石,二年牧斯民。wǒ tiǎn èr qiān shí,èr nián mù sī mín。
不能助玉川,耻与韩公均。bù néng zhù yù chuān,chǐ yǔ hán gōng jūn。
赠我诗与文,字字皆可珍。zèng wǒ shī yǔ wén,zì zì jiē kě zhēn。
宠褒恨太过,感激难具论。chǒng bāo hèn tài guò,gǎn jī nán jù lùn。
愿公少自爱,行矣当致身。yuàn gōng shǎo zì ài,xíng yǐ dāng zhì shēn。
门下有高第,庙堂手经纶。mén xià yǒu gāo dì,miào táng shǒu jīng lún。
房魏方得君,讵肯忘河汾。fáng wèi fāng dé jūn,jù kěn wàng hé fén。
王十朋

王十朋

王十朋(1112-1171),字龟龄,号梅溪,南宋著名的政治家和诗人,伟大的爱国主义者。出生于乐清四都左原(今浙江省乐清市)梅溪村。绍兴二十七年(1157年)他以“揽权”中兴为对,中进士第一,被擢为状元,先授承事郎,兼建王府小学教授。王十朋以名节闻名于世,刚直不阿,批评朝政,直言不讳。 王十朋的作品>>

猜您喜欢

题庾楼呈唐守立夫

王十朋

遥望香炉气欲烟,坐观湓浦浪舂天。yáo wàng xiāng lú qì yù yān,zuò guān pén pǔ làng chōng tiān。
山川满目古今迹,云水千帆名利船。shān chuān mǎn mù gǔ jīn jì,yún shuǐ qiān fān míng lì chuán。
万点白鸥家浩渺,一声赤壁酹婵娟。wàn diǎn bái ōu jiā hào miǎo,yī shēng chì bì lèi chán juān。
诗篇细读张耘叟,倚遍阑干思黯然。shī piān xì dú zhāng yún sǒu,yǐ biàn lán gàn sī àn rán。

宿东林赠然老

王十朋

儒服方袍两秃翁,两家元是一家风。rú fú fāng páo liǎng tū wēng,liǎng jiā yuán shì yī jiā fēng。
归田我欲效元亮,结社师真如远公。guī tián wǒ yù xiào yuán liàng,jié shè shī zhēn rú yuǎn gōng。
雁荡此生看未足,虎溪一笑偶然同。yàn dàng cǐ shēng kàn wèi zú,hǔ xī yī xiào ǒu rán tóng。
清风明月处处共,宁间江西与浙东。qīng fēng míng yuè chù chù gòng,níng jiān jiāng xī yǔ zhè dōng。

游圆通

王十朋

夹径森森郁老松,烟霞深处忽闻钟。jiā jìng sēn sēn yù lǎo sōng,yān xiá shēn chù hū wén zhōng。
虎溪水隔侯溪水,马耳峰联石耳峰。hǔ xī shuǐ gé hóu xī shuǐ,mǎ ěr fēng lián shí ěr fēng。
遗像人犹思后主,开山僧不畏先锋。yí xiàng rén yóu sī hòu zhǔ,kāi shān sēng bù wèi xiān fēng。
明朝杖屦山南去,喷沫飞流看玉龙。míng cháo zhàng jù shān nán qù,pēn mò fēi liú kàn yù lóng。

题讷庵

王十朋

休论摩诘与文殊,试把庵名扣大儒。xiū lùn mó jí yǔ wén shū,shì bǎ ān míng kòu dà rú。
君子于言端欲讷,贤人终日只如愚。jūn zi yú yán duān yù nè,xián rén zhōng rì zhǐ rú yú。
乐山自昔称仁者,利口由来恶啬夫。lè shān zì xī chēng rén zhě,lì kǒu yóu lái è sè fū。
听法双峰空耸耳,老禅惟要一言无。tīng fǎ shuāng fēng kōng sǒng ěr,lǎo chán wéi yào yī yán wú。

题康王观

王十朋

趣在烟霞世味轻,天将庐阜慰西征。qù zài yān xiá shì wèi qīng,tiān jiāng lú fù wèi xī zhēng。
且须细看康王谷,未用遥寻白帝城。qiě xū xì kàn kāng wáng gǔ,wèi yòng yáo xún bái dì chéng。
星子地分天上宿,谷帘泉占酒中名。xīng zi dì fēn tiān shàng sù,gǔ lián quán zhàn jiǔ zhōng míng。
凌云仙客知多少,肯向风波世路行。líng yún xiān kè zhī duō shǎo,kěn xiàng fēng bō shì lù xíng。

宿归宗寺

王十朋

好山无数不知名,路入禅林气更清。hǎo shān wú shù bù zhī míng,lù rù chán lín qì gèng qīng。
岩石有时开镜面,溪流入夜作鸾声。yán shí yǒu shí kāi jìng miàn,xī liú rù yè zuò luán shēng。
临池墨客馀风韵,拭眼高僧避宠荣。lín chí mò kè yú fēng yùn,shì yǎn gāo sēng bì chǒng róng。
安得清风生两腋,紫霄峰顶望寰瀛。ān dé qīng fēng shēng liǎng yè,zǐ xiāo fēng dǐng wàng huán yíng。

简寂观

王十朋

萦迂草径少人行,忽有黄冠洞口迎。yíng yū cǎo jìng shǎo rén xíng,hū yǒu huáng guān dòng kǒu yíng。
自笑荒芜陶靖节,更寻简寂陆先生。zì xiào huāng wú táo jìng jié,gèng xún jiǎn jì lù xiān shēng。
朝真惟有坛前石,流水犹馀弦上声。cháo zhēn wéi yǒu tán qián shí,liú shuǐ yóu yú xián shàng shēng。
欲听金鸡上金阙,紫霄峰际白云横。yù tīng jīn jī shàng jīn quē,zǐ xiāo fēng jì bái yún héng。

宿栖贤

王十朋

瀑水声中夜不眠,星河影动半秋天。pù shuǐ shēng zhōng yè bù mián,xīng hé yǐng dòng bàn qiū tiān。
谁云滟滪瞿唐远,只在洋澜左蠡边。shuí yún yàn yù qú táng yuǎn,zhǐ zài yáng lán zuǒ lí biān。
师子吼成方外法,石人参得定中禅。shī zi hǒu chéng fāng wài fǎ,shí rén cān dé dìng zhōng chán。
住山五老知今古,借问曾栖几个贤。zhù shān wǔ lǎo zhī jīn gǔ,jiè wèn céng qī jǐ gè xián。

别庐山

王十朋

山北山南已遍游,又移行李向西州。shān běi shān nán yǐ biàn yóu,yòu yí xíng lǐ xiàng xī zhōu。
身如孟子论行止,心愧渊明任去留。shēn rú mèng zi lùn xíng zhǐ,xīn kuì yuān míng rèn qù liú。
峰顶今宵应好月,人间明日是中秋。fēng dǐng jīn xiāo yīng hǎo yuè,rén jiān míng rì shì zhōng qiū。
天池一塔遥相送,深喜浮云为我收。tiān chí yī tǎ yáo xiāng sòng,shēn xǐ fú yún wèi wǒ shōu。

瑞昌永兴道中作

王十朋

蜀道青天手未摩,肩舆从此上危坡。shǔ dào qīng tiān shǒu wèi mó,jiān yú cóng cǐ shàng wēi pō。
永城朝过路方永,多福夜眠僧不多。yǒng chéng cháo guò lù fāng yǒng,duō fú yè mián sēng bù duō。
冈畔泥深愁欲雨,渡头舟小喜无波。gāng pàn ní shēn chóu yù yǔ,dù tóu zhōu xiǎo xǐ wú bō。
青山满眼森高木,正为人稀免斧柯。qīng shān mǎn yǎn sēn gāo mù,zhèng wèi rén xī miǎn fǔ kē。

赠陶永州

王十朋

云作愁天风怒号,遥瞻白帝梦犹劳。yún zuò chóu tiān fēng nù hào,yáo zhān bái dì mèng yóu láo。
口吟太白路难蜀,心慕渊明人遇陶。kǒu yín tài bái lù nán shǔ,xīn mù yuān míng rén yù táo。
富水已厌家食久,浯溪行看石崖高。fù shuǐ yǐ yàn jiā shí jiǔ,wú xī xíng kàn shí yá gāo。
人生五马何曾贵,堪叹相逢各二毛。rén shēng wǔ mǎ hé céng guì,kān tàn xiāng féng gè èr máo。

题谋野堂

王十朋

满目江山富一堂,公馀身在水云乡。mǎn mù jiāng shān fù yī táng,gōng yú shēn zài shuǐ yún xiāng。
遥岑更作有无色,西子为谁浓淡妆。yáo cén gèng zuò yǒu wú sè,xī zi wèi shuí nóng dàn zhuāng。
荷有香能清燕寝,缨无尘可濯沧浪。hé yǒu xiāng néng qīng yàn qǐn,yīng wú chén kě zhuó cāng làng。
使君坐此谋何事,境静心清百虑忘。shǐ jūn zuò cǐ móu hé shì,jìng jìng xīn qīng bǎi lǜ wàng。

闻诗闻礼不赴秋试以七月二十五日离太学八月二十六日至兴国军喜其来也因作是诗

王十朋

不将蜗角与人争,走侍双亲蜀道行。bù jiāng wō jiǎo yǔ rén zhēng,zǒu shì shuāng qīn shǔ dào xíng。
免为家书忧子美,饱闻情话悦渊明。miǎn wèi jiā shū yōu zi měi,bǎo wén qíng huà yuè yuān míng。
一名所得知多少,万事真宜审重轻。yī míng suǒ dé zhī duō shǎo,wàn shì zhēn yí shěn zhòng qīng。
更愿相随且归去,田园薄有要同耕。gèng yuàn xiāng suí qiě guī qù,tián yuán báo yǒu yào tóng gēng。

游西山寺

王十朋

好山遗恨恐他年,冒雨登临兴浩然。hǎo shān yí hèn kǒng tā nián,mào yǔ dēng lín xīng hào rán。
避暑离宫闵吴主,横舟巨浪壮苏仙。bì shǔ lí gōng mǐn wú zhǔ,héng zhōu jù làng zhuàng sū xiān。
秋声萧瑟松风阁,岩乳清泠菩萨泉。qiū shēng xiāo sè sōng fēng gé,yán rǔ qīng líng pú sà quán。
山半有亭名可易,漫郎尤恶曲并圆。shān bàn yǒu tíng míng kě yì,màn láng yóu è qū bìng yuán。

夜宿思湖口系缆芦苇间夜半闻丛中有声舟人惊起终夕为之不寐

王十朋

老境残秋路入荆,眼中何物不关情。lǎo jìng cán qiū lù rù jīng,yǎn zhōng hé wù bù guān qíng。
芦花间蓼红依白,江水归湖浊带清。lú huā jiān liǎo hóng yī bái,jiāng shuǐ guī hú zhuó dài qīng。
狐兔丛深应自贺,鱼龙穴浅已相惊。hú tù cóng shēn yīng zì hè,yú lóng xué qiǎn yǐ xiāng jīng。
扁舟夜宿无人境,展转无眠到五更。biǎn zhōu yè sù wú rén jìng,zhǎn zhuǎn wú mián dào wǔ gèng。