古诗词

新岁竹枝词

王彦泓

休宁药炮旧知名,俊健游郎满路擎。xiū níng yào pào jiù zhī míng,jùn jiàn yóu láng mǎn lù qíng。
一炷挂香浑未了,手中抛过百千声。yī zhù guà xiāng hún wèi le,shǒu zhōng pāo guò bǎi qiān shēng。

王彦泓

明镇江府金坛人,字次回。以岁贡为松江府华亭县训导,卒于官。博学好古,喜作艳体小诗,格调似韩偓。词不多作,而善改昔人词,有加毫颊上之致。有《疑雨集》。 王彦泓的作品>>

猜您喜欢

寄孝尼第二首此亦乙亥年作

王彦泓

燕市谁同击筑歌,君闲曾否访巢窝。yàn shì shuí tóng jī zhù gē,jūn xián céng fǒu fǎng cháo wō。
真看香粉论车载,何止琵琶似甑多。zhēn kàn xiāng fěn lùn chē zài,hé zhǐ pí pá shì zèng duō。
修竹淀园宜眺赏,偃松萧寺几婆娑。xiū zhú diàn yuán yí tiào shǎng,yǎn sōng xiāo sì jǐ pó suō。
谪仙不敢重题咏,知有诗人旧日过。zhé xiān bù gǎn zhòng tí yǒng,zhī yǒu shī rén jiù rì guò。

闰元宵即事和神超先生韵

王彦泓

怕问今宵月有无,落梅残朵更清癯。pà wèn jīn xiāo yuè yǒu wú,luò méi cán duǒ gèng qīng qú。
花灯谁复张云母,绮席重看荐木奴。huā dēng shuí fù zhāng yún mǔ,qǐ xí zhòng kàn jiàn mù nú。
野马日光才掩映,纸鸢风力已抟扶。yě mǎ rì guāng cái yǎn yìng,zhǐ yuān fēng lì yǐ tuán fú。
儿童未尽嬉游意,怒画僧虔蜡凤珠。ér tóng wèi jǐn xī yóu yì,nù huà sēng qián là fèng zhū。

云闲物外人也其幽怀元尚不可一世而时混迹于声酒流赏于翰墨直寄其牢骚焉耳衣白先生赠句云『无事到心头岂徒然哉』敬演其意为寿

王彦泓

茶灶香篝自掩关,小楼眠坐对春山。chá zào xiāng gōu zì yǎn guān,xiǎo lóu mián zuò duì chūn shān。
家居梓泽兰亭侧,人在林逋魏野间。jiā jū zǐ zé lán tíng cè,rén zài lín bū wèi yě jiān。
出谷青犹沽杖履,饮池红已驻容颜。chū gǔ qīng yóu gū zhàng lǚ,yǐn chí hóng yǐ zhù róng yán。
东南隐逸将成传,谁谓元稹未易攀。dōng nán yǐn yì jiāng chéng chuán,shuí wèi yuán zhěn wèi yì pān。

云闲物外人也其幽怀元尚不可一世而时混迹于声酒流赏于翰墨直寄其牢骚焉耳衣白先生赠句云『无事到心头岂徒然哉』敬演其意为寿

王彦泓

吴歈按拍老弥精,字字雕梁落细尘。wú yú àn pāi lǎo mí jīng,zì zì diāo liáng luò xì chén。
看竹宾朋王大令,弹丝弟子李夫人。kàn zhú bīn péng wáng dà lìng,dàn sī dì zi lǐ fū rén。
奚囊字句收千巷,曲槛烟波坠一纶。xī náng zì jù shōu qiān xiàng,qū kǎn yān bō zhuì yī lún。
何物似君高逸处,锡峰窗外正嶙峋。hé wù shì jūn gāo yì chù,xī fēng chuāng wài zhèng lín xún。

庚辰午和司李李宝弓咏雪狮二首

王彦泓

筑玉抟酥顷刻成,雄虫毛骨俨峥嵘。zhù yù tuán sū qǐng kè chéng,xióng chóng máo gǔ yǎn zhēng róng。
回身故作抛球势,奋怒如闻抉石声。huí shēn gù zuò pāo qiú shì,fèn nù rú wén jué shí shēng。
面带霜棱真可畏,心同冰水一何清。miàn dài shuāng léng zhēn kě wèi,xīn tóng bīng shuǐ yī hé qīng。
故应仙吏耽吟赏,照座寒芒夺月明。gù yīng xiān lì dān yín shǎng,zhào zuò hán máng duó yuè míng。

庚辰午和司李李宝弓咏雪狮二首

王彦泓

冬雷误响阿香车,疑是狻猊乍吼呼。dōng léi wù xiǎng ā xiāng chē,yí shì suān ní zhà hǒu hū。
盐虎仅堪充下阵,土牛已遣导前驱。yán hǔ jǐn kān chōng xià zhèn,tǔ niú yǐ qiǎn dǎo qián qū。
宜陪蜀殿琼人看,恰称眉山扫象图。yí péi shǔ diàn qióng rén kàn,qià chēng méi shān sǎo xiàng tú。
闻道僧繇点睛后,晴空飞去不须臾。wén dào sēng yáo diǎn jīng hòu,qíng kōng fēi qù bù xū yú。

暂归里门韬仲叔屡同觞咏即事题赠

王彦泓

又到尊前唤奈何,旅愁偏傍故园多。yòu dào zūn qián huàn nài hé,lǚ chóu piān bàng gù yuán duō。
期丧仅未妨丝竹,作达几成废啸歌。qī sàng jǐn wèi fáng sī zhú,zuò dá jǐ chéng fèi xiào gē。
粲社悲欢多化石,穷途缓急尽监河。càn shè bēi huān duō huà shí,qióng tú huǎn jí jǐn jiān hé。
知君同病关心甚,不厌频频犯夜过。zhī jūn tóng bìng guān xīn shén,bù yàn pín pín fàn yè guò。

嫩晴踏访残梅次莲公韵

王彦泓

屡欲寻梅过野塘,卧闻檐雨暗心伤。lǚ yù xún méi guò yě táng,wò wén yán yǔ àn xīn shāng。
喜看淡日穿云色,痛惜寒花委地香。xǐ kàn dàn rì chuān yún sè,tòng xī hán huā wěi dì xiāng。
数朵仅存聊慰限,全枝若尽枉回肠。shù duǒ jǐn cún liáo wèi xiàn,quán zhī ruò jǐn wǎng huí cháng。
春霜况作连阴兆,莫厌端相到夕阳。chūn shuāng kuàng zuò lián yīn zhào,mò yàn duān xiāng dào xī yáng。

嫩晴踏访残梅次莲公韵

王彦泓

绝世仙姝欲语难,藏烟隔水靓妆残。jué shì xiān shū yù yǔ nán,cáng yān gé shuǐ jìng zhuāng cán。
难留合德全身见,更觅徐妃半面看。nán liú hé dé quán shēn jiàn,gèng mì xú fēi bàn miàn kàn。
夜雨洗教香渐淡,朝阳烘得泪初干。yè yǔ xǐ jiào xiāng jiàn dàn,cháo yáng hōng dé lèi chū gàn。
假饶满树秾桃李,近在阶庭懒去观。jiǎ ráo mǎn shù nóng táo lǐ,jìn zài jiē tíng lǎn qù guān。

悼词四章

王彦泓

恶梦论音事果然,情欢踪迹未三年。è mèng lùn yīn shì guǒ rán,qíng huān zōng jì wèi sān nián。
才听谢馆风吹絮,已报吴宫玉化烟。cái tīng xiè guǎn fēng chuī xù,yǐ bào wú gōng yù huà yān。
迸泪怕经椒户外,断肠难到药炉边。bèng lèi pà jīng jiāo hù wài,duàn cháng nán dào yào lú biān。
悬知弱喘如丝日,万结愁心莫与传。xuán zhī ruò chuǎn rú sī rì,wàn jié chóu xīn mò yǔ chuán。

悼词四章

王彦泓

兰幽雪白有谁如,一笑那知独属余。lán yōu xuě bái yǒu shuí rú,yī xiào nà zhī dú shǔ yú。
乍识春愁三十外,不禁离泪五更初。zhà shí chūn chóu sān shí wài,bù jìn lí lèi wǔ gèng chū。
情痕染后名犹惜,诉简风前闷未舒。qíng hén rǎn hòu míng yóu xī,sù jiǎn fēng qián mèn wèi shū。
都是昨年添病处,恨无禅慧与消除。dōu shì zuó nián tiān bìng chù,hèn wú chán huì yǔ xiāo chú。

悼词四章

王彦泓

穗帐金炉久断烟,扶床小女更谁怜。suì zhàng jīn lú jiǔ duàn yān,fú chuáng xiǎo nǚ gèng shuí lián。
寻求药杵空过蜀,封寄题绡直到燕。xún qiú yào chǔ kōng guò shǔ,fēng jì tí xiāo zhí dào yàn。
胆小定难奔向月,情多诚恐碍生天。dǎn xiǎo dìng nán bēn xiàng yuè,qíng duō chéng kǒng ài shēng tiān。
六如偈罢朝云瞑,写剩金经数幅笺。liù rú jì bà cháo yún míng,xiě shèng jīn jīng shù fú jiān。

悼词四章

王彦泓

不堪闲坐细思量,凶短应令薄幸偿。bù kān xián zuò xì sī liàng,xiōng duǎn yīng lìng báo xìng cháng。
忍料汝非长命女,误题侬是有情郎。rěn liào rǔ fēi zhǎng mìng nǚ,wù tí nóng shì yǒu qíng láng。
青枫根下年年纸,绣佛幢前旦旦香。qīng fēng gēn xià nián nián zhǐ,xiù fú chuáng qián dàn dàn xiāng。
底是可消冤痛处,哭伊三万六千场。dǐ shì kě xiāo yuān tòng chù,kū yī sān wàn liù qiān chǎng。

用端已韵有赠

王彦泓

密讯红笺日几张,行期求敢报欢娘。mì xùn hóng jiān rì jǐ zhāng,xíng qī qiú gǎn bào huān niáng。
嫌灯不放离筵散,喜雨能令去棹妨。xián dēng bù fàng lí yán sàn,xǐ yǔ néng lìng qù zhào fáng。
欲别啼颜贫暂看,再来情味胜初尝。yù bié tí yán pín zàn kàn,zài lái qíng wèi shèng chū cháng。
题诗拚向尊姑乞,叠骑人须付阮郎。tí shī pàn xiàng zūn gū qǐ,dié qí rén xū fù ruǎn láng。

又和

王彦泓

啼珠压袖不堪张,消息惊传是里娘。tí zhū yā xiù bù kān zhāng,xiāo xī jīng chuán shì lǐ niáng。
隐语定知君有会,深谭谯谓姊无妨。yǐn yǔ dìng zhī jūn yǒu huì,shēn tán qiáo wèi zǐ wú fáng。
桃根幸未盈三窃,蔗尾那拚仅一尝。táo gēn xìng wèi yíng sān qiè,zhè wěi nà pàn jǐn yī cháng。
别路正繇侬户外,擘帘楼上重窥郎。bié lù zhèng yáo nóng hù wài,bāi lián lóu shàng zhòng kuī láng。